
c hiện
xong ba bước đầu tiên, Trúc Vũ bắt đầu theo sát Mạnh Vũ nhiều hơn. Biện
đủ mọi lí do để tiếp cận, gẫn gũi. Nhưng Mạnh Vũ cũng rất nghiêm túc
trong vấn đề này, nên mọi chuyện cũng ko dễ dàng. Vậy mà chưa đầy một
tháng sau, hai người ấy ngang nhiên dắt nhau tới trước mặt mọi người
tuyên bố là một đôi. Tôi cứ bíu lấy Trúc Vũ hỏi đi hỏi lại :
- Thật à ? Là thật hả ?
Trúc Vũ đắc chí cười toe toét, kéo tôi lại thì thầm :
- Bước thứ 4. Tỏ tình. Tớ nói với anh ấy : Nếu anh ko muốn bây giờ em đến từng lớp hét lên với mọi người em yêu
anh thì anh mau chấp nhận em đi .
Tất nhiên, Mạnh Vũ ko dám ko đồng ý. Tới bây giờ, tình yêu của hai người ấy rất đẹp .
Nhưng anh ấy khác Mạnh Vũ, tôi cũng đâu giống với Trúc Vũ.
- Ý cậu là bây giờ tớ cũng hét lên với Duy Phong như thế ?
- Ai bảo cậu dùng cách đó. Duy Phong của cậu đâu dễ như Mạnh Vũ nhà tớ. Làm như vậy có khi anh ấy tránh xa cậu ấy.
Tôi xúc động :
- Cậu quả là hiểu biết về tình yêu. Nói đúng những gì tớ nghĩ.
- Mấy cái đó đối với tớ là chuyện nhỏ.
- Thế tớ nên làm gì bây giờ nhỉ ?
- Khó đấy, nếu tớ là cậu thì tớ cũng ko biết làm gì đâu. Thế nào cũng thấy mình giống như fan của anh ấy thôi vậy.
Tôi tiu nghỉu :
- Vậy mà cũng bày đặt phê phán tớ. Cứ tưởng cậu hay lắm chứ.
- Cậu phải rõ ràng . Phải để cho anh ấy
biết là cậu thích anh ấy, muốn làm bạn gái anh ấy . Chứ đừng như người
hâm mộ bí mật của anh ấy thế này.
- Thế tớ nên làm gì đây ?
- Cái đó…tớ cũng ko biết. Tớ chỉ muốn cảnh báo cậu. Tốc độ của cậu còn chậm lắm
Tôi ỉu xìu úp mặt xuống bàn, sao ai cũng bảo chậm nhỉ ?
Cứ dọa dẫm thì lại càng làm tôi sợ thêm…sợ mất anh.
Cố lên, cố lên.
Theo đến cùng , theo đế cùng.
Tôi mặc kệ Trúc Vũ còn lải nhải bên
cạnh, tút máy ra , gọi. Ko thèm biết mình đang ở đâu và cũng ko cần biết anh có nghe hay ko .
***
Tại đại sảnh tập đoàn K.P.
- Cô có hẹn trước với tổng giám đốc ko ạ.
Cô gái dáng người cao , mảnh mai cộng thêm đôi cao gót, tựa một tay vào quầy lễ tân, tỏ vẻ khó chịu :
- Hẹn á ? Các cô mà cũng được nhận vào đây làm việc cơ à ?
Hai cô lễ tân bối rối nhìn nhau . Một cô lên tiếng :
- Thưa cô, muốn gặp tổng giám đốc thì phải hẹn trước ạ.
Cô gái kia khoanh tay, đanh giọng :
- Có muốn bị thôi việc ko ?
- Tổng giám đốc chúng tôi rất bận. Nếu cô ko hẹn …
Cô gái kia ngắt lời :
- Bận ? Tôi thì rảnh hả ?
Rồi cô sải bước đế tầng thang máy.
Hai cô lễ tân cuống quýt chạy tới níu ngăn ko cho vào, bảo vệ thấy vậy cũng chạy tới.
- Làm sao thế ? – Thư kí Hoàng thấy cảnh hỗn loạn thì vội bước tới.
- Cô gái này cứ đòi gặp Tổng giám đốc mà lại ko hẹn trước.
Thư kí Hoàng nhíu mày ra hiệu cho bảo vệ tránh đi.
Cô gái kia hất mạnh tay cô lễ tân ra , khoanh tay :
- Anh là ai ?
- Là thư kí riêng của tổng giám đốc
chúng tôi đấy. – Hai cô lễ tân giọng gay gắt, nhưng nhận thấy thư kí
Hoàng ra hiệu nên về chỗ.
Khó có thể nhận ra một tia bỡ ngỡ trong đôi mắt bị che lấp, cô gái tháo kính xuống, chìa một tay ra :
- Thư kí Hoàng phải ko ? Anh Phong nhắc tới anh nhiều lắm. Bây giờ mới được gặp .
Thư kí Hoàng bắt lấy tay cô gái , xưng tên tổng giám đốc thân mật như vậy thì rất hiếm người.
- Cảm ơn . Cho hỏi cô đến từ công ty nào vậy ?
- ồ, ko. Tôi là … – Cô gái cúi đầu ngại ngùng – bạn gái anh ấy.
Thư kí Hoàng quên cả rút tay về, cô gái
này, giọng điệu như vậy, thái độ như vậy, giày cao gót như vậy … làm sao lại có thể là người ấy được. Người ấy đối với tổng giám đốc quan trọng
như thế nào anh rất rõ, người ấy theo lời của tổng giám đốc rất đáng
yêu, đến anh cũng cảm thấy yêu lây . Làm sao lại có thể là cô gái …nóng
bỏng trước mặt anh đây.
Nhưng với kinh nghiệm giao tiếp lâu năm, thư kí Hoàng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh :
- Rất hân hạnh được biết cô. Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng. Mời đi theo tôi.
Cô gái mỉm cười nhẹ, bước nhẹ nhàng theo thư kí Hoàng.
Đằng sau lưng, hai cô lễ tân bĩu môi, bàn tán.
- Cô đứng đây đợi tôi một chút.
Lúc quay lưng đi tới gõ cửa phòng, thư kí Hoàng cau mày. Dù là ai cũng ko nên làm phiền tổng giám đốc như vậy chứ.
Qua khung cửa kính trong suốt, có thế thấy rõ Duy Phong đang ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt anh điềm tĩnh.
Nghe tiếng gõ cửa, anh ngẩng đầu lên.
Thấy cô gái ấy, anh có hơi bất ngờ. Khẽ mỉm cười.
Anh ra hiệu cho cô đi vào. Cô gái ấy còn đang si mê ngắm anh, thư kí Hoàng nhắc, cô mới uyển chuyển bước tới bên anh, quàng hai tay lên vai anh, thì thầm :
- Em nhớ anh lắm.
Người anh khẽ khựng lại , anh ko quen với cái ôm chủ động ấy của cô .
Giọng anh êm dịu :
- Ko sợ ngã ?
Cô gái kia liếc xuống đôi cao