Teya Salat
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329365

Bình chọn: 9.5.00/10/936 lượt.



Vy Anh đột nhiên choàng tỉnh, cô lờ mờ nhìn lên đồng hồ : một giờ sáng !

Thật bực mình mà, ngày nào cũng dậy vào tầm này quen rồi nên dù không có báo thức, Vy Anh vẫn tỉnh vào đúng giờ này !

Cô thở dài, , bỗng có ánh sáng xanh phát ra từ một vật ngay gần kề giường.

Vy Anh nhìn kĩ thì phát hiện ra đây là chiếc điện thoại đen của anh !

Đang có cuộc gọi đến, vì để chế độ im lặng nên không có chuông phát ra.

Duy Phong vẫn đang ngủ say nên Vy Anh đành cầm lấy điện thoại nghe máy .

Cô chưa biết nên chào hỏi thế nào thì đã có một giọng nam vang lên một cách khô khốc :

- Thủ lĩnh, ngày mai sẽ tử hình Phạm Trường Doãn !

Vy Anh chết lặng , đầu cô truyền đến một cơn đau buốt, cô hoảng loạn hét lên :

- Không được !



- Sao vậy ? – Duy Phong nghiêng người lấy đi chiếc máy đen từ tay Vy Anh.

- Em …- Vy Anh ngơ ngác, cô không hiểu
tại sao mình lại như thế. Chỉ có cảm giác Phạm Trường Doãn kia rất quen
thuộc với cô. Vẻ mặt Vy Anh bỗnh trở nên trắng bệch, cô sợ hãi chui vào
chăn ôm chầm lấy anh.

Duy Phong ôm lại cô để trấn an.

Nhịp thở Vy Anh dần đều đặn hơn, cô e dè lên tiếng :

- Anh …tại sao phải tử hình người ta ?

- Gì cơ ? – Duy Phong nhíu mày rồi à lên một tiếng. – Người đó đáng bị như thế !

- Người đó làm gì à – Vy Anh có chút lạnh người, cô đang run rẩy.

- Sợ anh ? – Duy Phong siết chặt eo cô
với đôi mắt tĩnh lặng . – Hoàng Vy Anh ! Anh có làm bất kì điều gì cũng
sẽ không chạm vào em.

Vy Anh căng thẳng , không nhìn anh :

- Em biết. Nhưng mà …nhất định phải tử hình à ?

Duy Phong gật đầu, ánh mắt đầy kiên định.

- Anh Duy Phong, em sợ thật đấy. – Vy
Anh hôn lên má anh – Anh đừng như thế ! Có gì bỏ qua được không ? Em
không muốn anh tàn nhẫn đâu Duy Phong bất trị ạ !

Duy Phong cười nhẹ, tựa đầu lên mái tóc mềm của cô :

- Vy Anh, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh.

- Nhưng …anh như thế …em …sợ đấy.

- Xin lỗi em. – Duy Phong ngồi dậy mở cửa sổ rồi ném thẳng điện thoại đen ra ngoài , nhìn cô – Chuyện này kết thúc nhé !

- Có phải anh có rất nhiều bí mật không ? – Vy Anh ôm anh từ phía sau – Em hình như biết rất ít về anh ! Có thể
nói cho em một chút không ?

- Được.

- Black Company làm gì vậy ?

- Em thấy họ chưa ?

- Thấy mỗi anh ! – Vy Anh ôm anh rất
chặt – À, còn lần ở siêu thị ! Cao ráo này ,à hình như đẹp trai lắm !
Rất giống siêu sao ! Trang phục của họ là màu đen từ đầu đến cuối !

Duy Phong quay người lại cắn lấy môi cô :

- B.C là những người cuồng màu đen.

- Anh …không gạt em chứ ? – Vy Anh nhìn anh không chớp mắt.

- Ừ. Gạt em đấy ! – Duy Phong phá lên cười.

- Hoàng Duy Phong ! Anh có chịu nghiêm túc không ! Em thật sự rất muốn biết !

- Được rồi ! – Duy Phong kéo tay cô áp vào má mình – B.C anh lập ra để bảo vệ gia đình anh. Và bây giờ là bảo vệ cưng !

Vy Anh rùng mình, cô ngay lập tức nằm xuống giường, vùi mặt vào gối như chưa nghe thấy gì cả !

- Anh Duy Phong, anh có …đánh nhau không ? – Vy Anh hỏi như vậy là vì anh có đôi lúc trông như muốn …giết người !

- Không ! – Duy Phong thản nhiên đáp .

Vy Anh Vy Anh thở ra đầy nhẹ nhõm . Duy Phong của cô không dính tới bạo lực !

- Thế anh có bị ai đánh chưa ?

- Nhiều rồi .

Vy Anh lập tức bật ngay dây, lay mạnh anh :

- Ai dám đánh anh hả !Tại sao anh có B.C còn để người ta đánh hả ? Anh có đau không ? Quá đáng ! Người nào mà láo như thế !

- Em đấy. – Ánh mắt Duy Phong đầy ma mãnh.

Vy Anh nín bặt một lúc rồi lay tay anh :

- Người đó là nông nổi ! Anh hãy tha thứ cho người đó nhé ! Nhé Hoàng Duy Phong vĩ đại !

Duy Phong ừ hử một tiếng rồi đột nhiên cúi đầu sát với cô và nhắm mắt lại :

- Người đó bồi thường nhé !

Vy Anh nhăn mặt rồi cắn mạnh lên môi anh, sau đó trốn vào chăn.

- Em ngủ nhé ! Mệt thật đấy !

- Ừ, ngủ ngon !

- Anh …Phạm Trường Doãn …

- Sẽ không tử hình. – Duy Phong kéo cô ra , cắn lại cô – Yêu em !

- Em cũng …này, anh …anh đang làm gì vậy ! – Vy Anh hoảng hốt khi tay anh đang cởi áo khoác của cô ra.

*****************************

Chiều hè man mát , hương thơm trong lành căng tràn khắp không gian.

Trên chiếc xích đu gỗ nhỏ, Vy Anh ngắm nhìn những ngọn cỏ ba lá đang đung đưa trước gió, đôi mắt cô đầy mông lung.

Hoàng Duy Thức đến bên xoa đầu cô thật dịu dàng :

- Con vào nhà đi. Ngồi ngoài này nhiều không tốt đâu !

Vy Anh lắc đầu, cô nhìn về phía cửa như đang chờ ai đó.

Từ hôm Duy Phong mang theo cô đi, Vy Anh bỗng nhiên có chuyển biến rõ rệt.

Hai ngày nay, Vy Anh đã chịu ăn và không còn nhốt mình trong góc mặc dù vẫn mang bộ dạng ngẩn ngơ và tuyệt đối
không hé miệng nói lời nào.

Hoàng Duy Thứ