XtGem Forum catalog
Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329564

Bình chọn: 8.00/10/956 lượt.

lắng đầy mâu thuẫn :

- Lúc Duy Phong và Vy Anh cưới, anh nên xuất hiện với vai trò là chú Duy Thức hay bố Anh Nhật đây ?

Bà Diệp im lặng thật lâu rồi tắt đèn , giục ông :

- Thôi, anh mệt rồi , nên nghỉ ngơi đi.
Anh là Hoàng Duy Thức ! Điều này không thay đổi được ! Con bé có Duy
Phong rồi, anh đừng lo lắng .

- Ừ. Vậy em cũng đừng lo nhé !

- …

- …

Căn phòng thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh ,chỉ vọng lại tiếng nói chuyện nho nhỏ…

Ngoài hành lang vắng lặng, in trên bức tường lạnh ngắt là một bóng người đứng yên trước cửa phòng.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa cứng đờ, Vy Anh đứng chết lặng, không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy…

Bố Nhật chính là chú Duy Thức của anh ?

“ Hứ ! Bố em không việc gì phải sợ cả !
bố em á, là giỏi nhất ! Em nói cho anh biết, ngay cả chú Hoàng Duy Thức
của anh, kỹ sư thiên tài cũng không bằng bố của em đâu nhé ! „

“ Vậy khi nào mình cho hai người ấy cạnh tranh nhé ? „

“ Tất nhiên là bố em thắng ! „

“ Được ! Cho bố em thắng đi „

“ Chú ấy bây giờ về đây lại còn đem theo cả con cưng này chứ „

Thì ra là như vậy…Thảo nào cô lại luôn cảm thấy bác Duy Khánh , anh và bố cô có mối quan hệ mật thiết nào đó…

Chân Vy Anh từ từ khụy xuống, vẻ mặt
trắng bệch, đôi môi tím ngắt, cô chôn mặt vào hai chân, đôi vai run
rẩy…tự kìm những tràng nấc lại bằng cách cắn môi thật chặt …

Tại sao những điều này , không ai nói với cô ? Mọi chuyện thật ra là như thế nào…

Vy Anh thu mình lại, bóng dáng nhỏ nhắn chìm trong sắc đen tối tăm..

Giữa đêm, từng ô cửa kính phản quang của căn biệt thự đồng loạt tỏa ra thứ ánh sáng trắng mạnh mẽ .

Nền trời vẫn giữ nguyên sắc đen khi về khuya.

- Vy Anh làm sao thế ?

Ông bà Hoàng trong bộ đồ ngủ hoảng hốt chạy tới chiếc giường chất đầy gấu bông.

Duy Phong mang vẻ mặt âm u ngồi sát cạnh Vy Anh, môi anh mím lại.

Cảnh tượng lúc nãy vẫn còn đeo bám lấy
một cách sắc nét, bên cánh cửa lớn, dáng người nhỏ nhắn của Vy Anh bị
bóng đêm nuốt gọn, mặt vùi sâu vào hai chân ,đôi vai gầy không ngừng run rẩy.

- Con bé biết chuyện rồi !

Có tiếng khóc đứt quãng phát ra, bà Diệp khổ sở nhìn Vy Anh đang nằm bất động trên giường,hàng mi cau lại thật
chặt, từng hơi thở nặng nề thoát ra. Vy Anh đang hôn mê vì thuốc an thần .

- Biết em không phải bố con bé. – Hoàng Duy Thức cúi đầu đầy bất lực, giọng nói trở nên khô khốc và nghẹn ngào.

“ Bố, tại sao thế. Bố Nhật, sao bố lại không phải là bố con ! ”

“ Bố, tại sao thế ! ”

Vy Anh đã hoảng loạn hét lên với ông những câu đau đớn như thế …

Phải làm thế nào đây …Vy Anh mới chỉ
chạm tay vào một mẩu nhỏ của cơn ác mộng kinh hoàng kia … Rồi sau này ,
khi Vy Anh nắm rõ tất cả, có đủ sức chịu đựng không ! Ông sợ … con bé sẽ chết mất …sẽ chết vì nỗi ám ảnh và nỗi đau chồng chất …

Không gian xung quanh chùng hẳn xuống, ngập tràn những hơi thở đau đớn …

Vườn cỏ ba lá toả hương thơm man mát, chiếc xích đu nhỏ khẽ đung đưa.

- Bố, tại sao thế !

Thuốc an thần mạnh là vậy nhưng vẫn
không thể khống chế được nổi Vy Anh, cơn chấn động nhanh chóng lôi cô
khỏi sự mê lịm, cô đau đớn nhìn Hoàng Duy Thức, sắc mặttrắng bệch, môi
nhợt nhạt như người đã chết :

- Tại sao lại không phải là bố con ! Tại sao !

Ông bà Hoàng đứng yên, không biết nên làm gì vào lúc này …

- Vy Anh, em đừng như thế !

Duy Phong ôm ghì Vy Anh lại, không để cô mất kiểm soát khỏi những hành vi của mình.

- Vy Anh, bố xin lỗi. Con nghe bố nói, được chứ !

Bà Diệp ứa nước mắt nhìn con gái mình đang hoảng loạn, Vy Anh hết đánh Duy Phong rồi lại tự cắn môi mình …

- Mọi người đi hết đi ! Con không cần !

Vy Anh mạnh tay đẩy Duy Phong ra, ném những con gấu bông xuống mặt đất …

- Vy Anh, con nghe bố đã.

- Vy Anh, mẹ xin con đấy !



Vy Anh dường như không nghe thấy gì, cô khóc thét lên một cách điên cuồng .

- Đi hết đi ! Con không cần nữa . Mọi người mau đi đi !

- Vy Anh ! – Hoàng Duy Thức khốn khổ gọi cô, ông không thể để Vy Anh như thế được.

Vẻ mặt Vy Anh trở nên ngây dại, tiếng
nấc đan xem vào tiếng khóc.…Nước mắt của cô trào ra ngày một nhiều hơn,
cô đau đớn , thất vọng , thần sắc tím tái và kiệt quệ. Người cô run mạnh từng cơn …

- Vy Anh. Con đừng sợ ! Bố …

Vy Anh lao đến ôm lấy Duy Phong, cô trốn mặt vào ngực anh.

- Con gái, bố …

Thấy Vy Anh hoảng loạn như vậy, Duy Phong lắc đầu ra hiệu cho ông im lặng rồi tầm mắt dời về phía cánh cửa.

Tiếng thở dài não nề và tiếng khóc đau đớn theo từng bước chân nặng nề dần dần biến mất …

Căn phòng chỉ còn lại Duy Phong đang chịu những trận đánh táo bạo của Vy Anh.

- Đi đi ! Anh mau đi đi ! Em không cần anh !

Nỗi đau đang như muốn xé nát lấy cơ thể cô khiến c