XtGem Forum catalog
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212965

Bình chọn: 9.5.00/10/1296 lượt.

được bình thường rồi. Không
hiểu bà có nhận thức được là đang bắt mình làm gì không nữa?

Trời ạ! Lại còn bài tập về nhà nữa chứ! Không ai nói với mình sẽ có bài tập về nhà cả.

Thế vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất. Đi tất da chân tới trường là
sao? Chỉ có mấy đứa như Lana và đám sinh viên năm cuối mới đi thôi. Rặt một lũ phô trương và hợm hĩnh. Chả có đứa bạn nào của mình đi tất da
chân cả.

Còn nữa, chả có đứa bạn nào của mình lại tô son hay đánh móng tay và làm tóc cả. Ít ra là không phải lúc đi học.

Nhưng mình còn có sự lựa chọn nào khác chứ? Mình sợ cái mắt xăm đen ngòm của bà lắm, không thể không làm theo những gì bà nói.

Phải mượn tất da chân của mẹ thôi. Mẹ chỉ dùng nó khi đi dự triển lãm
hoặc hò hẹn với thầy Gianini. Mình nhét vào trong cặp mang theo đến
trường. Mà mình có còn móng tay đâu mà sơn với chẳng sửa. Mình cũng mượn luôn cả thỏi son của mẹ. Tối qua mình có xịt thử ít keo vậy mà sáng
nay đã có tác dụng ngay tức thì. Lúc trông thấy mình, Lilly đã quay
sang hỏi chú Lars: “Chú đón nhầm cô gái vùng New Jersey này ở đâu
thế?’.

Vậy là tóc mình chắc đã xù tung lên như mấy cô nàng New
Jersey tới Manhattan để ăn bữa tối lãng mạn với người yêu tại nhà hàng
Little Italy.

Sau buổi ôn tập với thầy G, mình vào phòng thay đồ
đi tất da chân, tô son, và cố xỏ chân vào đôi giày nhỏ xíu làm ngón
chân mình đau ơi là đau. Trông mình trong gương cũng không đến nỗi nào. Chắc bà không còn gì phải phàn nàn nữa.

Mình cũng thông minh đó
chứ, mọi người về hết rồi mới đi thay đồ. Hôm nay là thứ sáu rồi, ai mà muốn ở lại trường vào thứ sáu chứ?

Nhưng mình quên béng mất câu lạc bộ tin học.

Thực ra là chẳng ai nhớ có sự tồn tại của câu lạc bộ tin học, kể cả các thành viên của CLB. Họ không hề có bạn, ngoài các thành viên trong
CLB, họ chả bao giờ hẹn hò thì phải. Được mỗi cái là không ai trong
trường Albert Einstein thông minh bằng họ.

Lúc đi ra khỏi phòng
thay đồ mình đâm sầm anh giai Michael. Anh ấy là vật báu của câu lạc bộ tin học. Anh ấy đủ thông minh để làm chủ tịch câu lạc bộ, nhưng đã từ
chối, vì theo anh ấy mọi tước vị chỉ là hư danh.

“Chúa ơi,
Thermopolis”, anh ấy thét lên kinh ngạc, còn mình thì bò lổm ngổm nhặt
mấy món đồ đang rơi vãi tứ tung, “có chuyện gì xảy ra với em vậy?”.

Cứ tưởng anh ấy ngạc nhiên vì mình ở lại trường muộn thế nên mình vội
phân bua, “Anh biết rồi đấy, ngày nào em cũng phải gặp thầy Gianini sau giờ học vì em đang trượt môn Đại…”.

“Anh biết rồi”. Michael đưa cho mình thỏi son, “Ý anh là mấy thứ đồ trang điểm này là thế nào kìa?”.

Mình giật lấy thỏi son rồi bảo: “Chả có gì cả. Anh đừng kể cho Lilly đấy”.

“Đừng nói cho Lilly cái gì cơ?”. Mình đứng phắt dậy và anh Michael nhìn thấy tất da chân: “Chúa ơi, Thermopolis. Em định đi đâu thế?”.

“Em chả đi đâu cả”. Sao mình cứ phải nói dối suốt thế không biết? Sao
anh ấy không đi đi cho rồi. Còn chưa kể đám bạn quái dị của anh ấy đang đứng yên như tượng, nhìn mình chằm chằm như thể mình là một loại ảnh
điểm mới vậy. Thật khó chịu!

“Chẳng có ai không đi đâu mà lại ăn
mặc như thế cả”. Michae chuyển cái máy tính xách tay sang tay kia, rồi
làm vẻ mặt trông rất buồn cười, “Thermopolis, em có hẹn à?”.

“Cái
gì? Không, em đâu có hẹn hò gì!” – Chính mình còn choáng váng trước câu hỏi của Michael. Hẹn hò á? Mình á? Lấy đâu ra. “Em phải đi gặp bà
nội”.

Michael trông không có vẻ gì là tin lời mình nói: “Thế em có thường tô son và đi tất da chân khi gặp bà không?”.

Mình nghe thấy tiếng ho đằng hắng và nhìn xuống sảnh. Chú Lars đang đứng cạnh cửa đợi mình.

Mình có thể đứng đó giải thích cho anh ấy hiểu rằng mình sẽ tiêu nếu
không trang điểm và đi tất da chân khi đến gặp bà. Nhưng chắc gì anh ấy đã tin. Thế nên mình nói: “Nhớ đấy, anh nhớ đừng kể cho Lilly đó!”.

Rồi mình chạy đi luôn.

Mình chết chắc rồi. Không đời nào Michael lại không kể cho cô em gái vụ nhìn thấy mình đi ra từ phòng thay đồ sau giờ học, lại còn tô môi son
và đi tất da chân nữa chứ.

Bà cũng thật quá đáng. Sao bà nỡ nói
màu son đó làm mình trông giống một poulet cơ chứ? Lúc đó mình cứ tưởng từ đó có nghĩa là con gà, nhưng giờ về tra từ điển Anh-Pháp mới biết
từ đó có nghĩa là ca-ve. Bà nội mình gọi mình là ca-ve !

Chúa ơi,
sao bà mình không giống bao người bà khác trên thế giới này? Sao bà
mình không hiền từ phúc hậu như những người bà khác, hàng ngày chăm sóc và nướng bánh cho đứa cháu quý báu của mình. Chắc thế giới này chỉ có
duy nhất bà mình là vừa xăm mắt vừa gọi cháu mình là ca-ve!

Kế đến
bà chê đôi tất da chân của mình không đúng màu. Sao lại không đúng màu
cơ chứ, đó là màu da chân mà? Rồi bà bắt mình tập đứng lên ngồi xuống
sao cho không để lộ quần con trong suốt 2 tiếng đồng hồ!

Mình đang nghĩ về chuyện sẽ gọi điện đến Tổ chức ân xá Quốc tế. Bà làm như thế này chẳng khác nào là đang tra tấn con người.