XtGem Forum catalog
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212754

Bình chọn: 8.5.00/10/1275 lượt.

h trường chung cho cả nam
và nữ) mà không có bất kỳ sự gián đoạn nào, trừ ngày lễ giáng sinh và
nghỉ hè sẽ đến sống ở Genovia mà không có bất cứ lời phàn nàn nào.

Mình hỏi như thế có phải là mình sẽ không phải tới biệt thự ở Miragnac nữa không và bố bảo đúng. Không thể tin nổi. Giáng sinh và nghỉ hè tự
do không phải gặp bà nội sao??? Chuyện này cứ như là đi đến phòng khám răng, và thay vì bị hàn răng, thì mình sẽ được ngồi tung tẩy đọc tờ
Teen People miệng ngậm một đống khí tê! Vui quá đi mất, mình đã nhảy ra ôm chầm lấy bố! Nhưng đáng buồn là bản thoả hiệp vẫn chưa dừng lại ở
đó.

Tôi, người ký dưới đây, Amelia Grimaldi Mignonette Thermopolis
Renaldo, đồng ý sẽ hoàn thành nghĩa vụ của người thừa kế đối với Arthur Christoff Phillipe Gerard Grimaldi Renaldo, hoàng tử Genovia, và tất
cả những gì vai trò đó đòi hỏi, bao gồm, đảm đương trách nhiệm khi được truyền lại ngai vàng, và thực hiện trách nhiệm đối với đất nước mà sự
có mặt của người thừa kế được coi là cần thiết.

Mấy câu đầu nghe cũng ổn trừ câu cuối. Trách nhiệm đối với đất nước là cái gì không biết?

Bố làm cho mọi việc càng trở nên mơ hồ đối với mình khi giải thích
rằng: “Ồ, con biết đấy, chỉ là dự lễ tang của những nhà lãnh đạo trên
thế giới, tổ chức các buổi khiêu vũ, những việc tương tự như thế”.

Tang lễ á? Các buổi khiêu vũ á? Kiểu đập chai rượu vang vào thành tàu
để làm lễ hạ tàu hoặc là tham dự các buổi công chiếu ở Hollywood á?

“À, không chỉ dừng lại ở mấy buổi công chiếu ở Hollywood đâu. Cái đáng nói là những ánh đèn flash của máy ảnh cứ chiếu vào mặt con cơ. Thật sự là rất khó chịu”.

Được rồi, thế còn lễ tang? Các buổi khiêu vũ? Mình thậm chí không biết đánh môi son, chưa kể đến nhún chào nữa…

“Ồ, không sao đâu” bố nói “Bà nội sẽ lo việc đó”.

Phải rồi. Bà nội có thể làm được gì chứ? Bà đang ở Pháp mà!

Ha!Ha!Ha!



Mình không thể tin mình lại bất hạnh đến thế này. Tối thứ Bảy mà lại ở nhà một mình với Bố!

Bố cố rủ mình đi xem Người đẹp và ác thú kiểu như vì thương cảm cho con gái chẳng bói ra cái hẹn nào với bạn trai cả!

Cuối cùng mình phải nói, “Bố ạ, con không còn là trẻ con nữa. Kể cả
công chúa Genovia cũng không thể có vé xem chương trình Disney vào
những phút cuối tối thứ Bảy được”.

Bố cảm thấy như bị bỏ rơi vì mẹ đã đến cuộc hẹn với thầy Gianini rồi. Thực ra, ban đầu mẹ muốn huỷ
cuộc hẹn với thầy sau những sự vụ vừa xảy ra với mình 24 giờ qua, nhưng mình thuyết phục mẹ cứ đi, vì mình thấy mẹ càng ở với bố lâu thì mẹ
càng bị ức chế nhiều. Mẹ chỉ mím chặt môi như muốn cố nói ra điều gì đó với bố, và mình nghĩ những thứ đang bị khoá chặt trong miệng mẹ đó là: “Ra khỏi nhà tôi mau! Quay về khách sạn của anh đi! Anh đang phải trả
$600/đêm cho căn phòng đó đấy! Tại sao không ra đó mà ở đi?”.

Bố
đang làm mẹ phát điên vì lúc nào bố cũng lục lọi khắp nơi, moi những
bản sao kê của ngân hàng từ trong cái bát đựng salat mà mẹ thường dùng
để đựng tất cả các thư từ, hoá đơn thanh toán. Sau đó chậm rãi giảng
giải cho mẹ thấy là mẹ sẽ lãi được thêm bao nhiêu nếu chuyển tiền từ tài khoản ngân hàng sang tài khoản lương hưu cá nhân.

Vì thế, dù cho
mẹ có nói muốn ở nhà và lấp lại câu nói ấy bằng một nụ cười thì mình
biết nếu ở nhà mẹ sẽ nổ tung lên mất. Mình bảo mẹ cứ đi chơi để bố con
mình ở nhà thảo luận với nhau làm sao để quản lý hiện quả một công quốc nhỏ trong nền kinh tế thị trường hiện nay. Mẹ diện một chiếc váy ngắn
màu đen đặt mua trên tờ Victoria ‘s Secret (mẹ ghét đi mua sắm nên
thường mua quần áo từ mấy cuốn catalogue mà mẹ thường đọc mỗi khi ngâm
mình trong bồn tắm sau một ngày dài vẽ tranh). Bố đã bị mắc nghẹn thì
phải. Chắc bố chưa từng thấy mẹ mặc váy ngắn bao giờ - ở trường đại học hồi họ còn hẹn hò mẹ lúc nào cũng kín cổng cao tường giống mình bây
giờ vậy. Bố vội uống một hơi cốc scotch pha sôđa rồi hỏi mẹ “Em định
mặc thứ đó đi ư?” làm mẹ chột dạ “Mặc thế này có vấn đề sao?” và quay
ra ngắm mình trong gương một cách lo lắng.

Mẹ trông rất được là
đằng khác, đẹp hơn bình thường rất nhiều, mình nghĩ đấy mới chính là
vấn đề. Nếu mẹ chịu khó chăm chút một chút thì chắc chắn mẹ trông chẳng thua gì ai. Mình chỉ ước gì một ngày nào đó mình có thể xinh được như
mẹ. Này nhé, tóc mẹ khong xoăn, ngực cũng không lép kẹp và số giày cũng không đến cỡ số 8 như mình. Trong các bà mẹ mà mình biết thì mẹ xếp
hạng quyến rũ là đằng khác.

Chuông cửa kêu và mẹ vội đi ra ngoài vì không muốn thầy Gianini vào nhà và gặp chồng cũ của mình, Hoàng tử
Genovia. Điều đó là hợp lý thôi vì lúc đó bố vẫn đang bị nghẹn cứng và
trông rất ư buồn cười. Cứ thử tưởng tượng coi một người hói gần hết
đầu, mặt đỏ như gấc, mặc áo len lông cừu và đang ho như sấm lúc trời
sắp có giông. Nếu là mẹ, mình cũng sẽ xấu hổ thật đấy khi phải thừa
nhận là quen thân với người này.

Cũng may là mẹ không mời thầy vào
nhà vì mình không muốn bị tra hỏi trước mặt bố mẹ tại sao không đến
buổi ôn bài thứ Sáu vừa