Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212643

Bình chọn: 9.00/10/1264 lượt.

c rồi cơ mà. Mình nhớ sau giờ thể dục cậu
đã hỏi xin mình ít khăn ướt và sau đó còn ăn hết hai gói Yodel lúc
trưa”. Nhiều lúc mình ước Lilly đừng có nhớ dai đến thế. Cậu ấy vẫn
không chịu buông tha cho mình: “Cậu nói đi. Hay Louie lại nuốt thêm cái tất nào nữa à?”.

Trời ạ, nói mấy cái chuyện “nguyệt san” ngay
trước mặt vệ sĩ của bố thật chẳng hay ho chút nào. Mặc dù chú Lars vẫn
đang tập trung lái xe, nhưng không biết liệu chú ý có nghe thấy câu
chuyện của bọn mình không nữa. Ngượng chết đi được.

“Chả có gì cả” - mình thì thầm. “Vẫn là chuyện của bố mình thôi, cậu biết rồi đấy…”.

“Ồ” – cái giọng cậu ấy lúc nói chuyện bình thường sao to thế nhỉ - “Ý
cậu là cái chuyện vô sinh đó hả? Bố cậu vẫn rầu rĩ về chuyện đó à? Có
cần phải nghiêm trọng hoá vấn đề lên đến thế không?”.

Lilly bắt đầu thao thao bất tuyệt về cái thuyết gọi là cây Tâm lý nhận thức về bản
thân. Theo đó thì bố vẫn chỉ đang ì ạch ở phạm vi mấy nhánh câu phía
dưới gốc mà thôi. Ông sẽ không bao giờ “trèo” lên được tới ngọn cây,
chừng nào còn chưa chịu chấp nhận con người thực của mình, và hết ám
ảnh về sự bất lực của mình trong việc sinh con nối dõi.

Mình nghĩ đó cũng chính là vấn đề của mình. Có khi mình còn nằm tít ở dưới gốc cây ý chứ.

Mình đang trong giờ Đại số. Nghĩ ra thì mọi chuyện cũng không đến nỗi
tệ cho lắm. Mình đã suy nghĩ suốt buổi học và cuối cùng nhận ra một
điều:

Không ai có thể biển mình thành công chúa được.

Không
thể nào. Đây là nước Mỹ tự do cơ mà. Bạn có thể trở thành bất kỳ ai mà
bạn muốn. Chí ít thì đó cũng là những gì cô Holland luôn nói với lớp
mình hồi năm ngoái khi học về lịch sử nước Mỹ. Vì thế nếu mình có thể
tự do lựa chọn thì mình sẽ không chọn làm công chúa. Không ai có thể ép uổng mình trở thành công chúa được, kể cả bố, một khi mình đã không
muốn.

Đúng không nhỉ?

Vì thế, khi mình về nhà tối nay, mình sẽ nói lời cảm ơn bố và từ chối ngôi vị đó. Mình chỉ muốn là một Mia như trước thôi.

Oái, thầy Gianini vừa gọi mình xong, có biết thầy nói gì đâu mà trả
lời. Mình còn đang mải viết mấy dòng nhật ký này, đâu có nghe giảng gì
đâu. Mặt mình đỏ ửng và chín bừng. Lana thì lập tức bật giọng cười hô
hố lên để nhạo báng mình rồi. Đúng là đồ con bò!

Nhưng mà sao thầy ấy lúc nào cũng chỉ chực gọi tên mình thế nhỉ? Thầy ấy nên hiểu rằng
mình không quan tâm tí gì về mấy phương trình bậc hai đó cả. Chắc chắn
thầy ấy gọi mình lên là vì mẹ thôi, để tỏ ra là không hề phân biệt đối
xử với mình so với các bạn khác trong lớp.

Rõ ràng mình khác với mọi người trong lớp này mà.

Mà học đại số để làm gì cơ chứ? Trong tổ chức Hoà bình xanh người ta đâu có cần dùng tới môn Đại số.

Nhất là khi đã là công chúa thì càng không cần dùng đến môn Đại số. Dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng sẽ chẳng bị làm sao!

Tuyệt!

Giải phương trình x = a + aby

x –a + aby

(x-a)/ab + aby/ab

y + (x-a)/ab

Tối muộn ngày thứ Sáu, trong phòng ngủ của Lilly Moscovitz

Hôm nay mình đã trốn buổi học thêm sau giờ học với thầy Gianini. Đúng
ra mình không nên như thế. Chính Lilly cũng khuyên mình không nên thế. Mình biết thầy tổ chức ra mấy lớp học thêm đó là để giúp những đứa thi trượt như mình một cách tự nguyện mà không kì kèo một đồng lương ngoài giờ nào. Nhưng công việc của mình sau này không cần dùng đến Đại số thì mình học làm gì cơ chứ?

Mình đã hỏi Lilly có thể ngủ ở nhà cậu ấy tối nay không, và cậu ấy bảo chỉ đồng ý nếu mình chịu hứa không cư xử
thiếu suy nghĩ như vậy nữa.

Tất nhiên là mình đã hứa, nhưng mình chẳng hề thấy có vấn đề gì trong cách xử sự của mình cả.

Lúc gọi điện về nhà xin mẹ cho ngủ lại ở nhà Moscovitz thì mẹ chỉ nói
“Ừm, thực ra Mia ạ, bố con thực sự hy vọng con sẽ về nhà tối nay để
chúng ta có thể nói chuyện với nhau”.

Ối giời, hay thật!

Mình
nói lại với mẹ là mặc dù mình cũng rất muốn có thêm một buổi nói chuyện với bố mẹ, nhưng giờ mình đang lo lắng cho Lilly, vì cái gã chuyên
theo dõi cậu ấy mới được thả từ Bellevue. Kể từ khi Lilly bắt đầu
chương trình cáp truyền hình, một gã tên là Norman cứ liên tục gọi cho
cậu ấy và đề nghị Lilly phải cởi giày ra. Theo tiến sỹ Moscovitz thì
Norman là một kẻ theo đạo thờ vật. Vật anh ta thờ là bàn chân, mà đặc
biệt là chân của Lilly. Anh ta gửi nhiều thứ liên quan đến chương trình, đĩa CD, thú nhồi bông…và nhắn nhủ rằng sẽ còn gửi tặng nhiều thứ nữa, chỉ cần Lilly chịu bỏ giày ra. Thực ra Lilly cũng có bỏ giày ra, nhưng lại phủ một tấm chăn lên chân, rồi đá qua đá lại bên dưới cái mền đó và nói “Nhìn đây, Norman, đồ dị hợm! Tao đã bỏ giầy ra rồi đấy! Cảm ơn về mấy cái đĩa CD nhé, đồ điên!”.

Gã Norman này giận đến mức lật
tung cả thị trấn để tìm Lilly. Mọi người đều biết Lilly sống trong thị
trấn này, vì bọn mình đã từng quay một đoạn băng khá nổi tiếng ở đây.
Nội dung là Lilly mượn một khẩu súng đắt tiền của hãng Grand Union và
ngồi ở


Disneyland 1972 Love the old s