Teya Salat
Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

Nhất Định Tớ Sẽ... Lấy Cậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323595

Bình chọn: 8.5.00/10/359 lượt.

đang đứng. Cô cười khẩy.

- Anh Chun Ho ko nhận ra em sao? Em là Uyên mà.

- Là...là em ....

- Phải.

Chun Ho bỗng nhiên cười, hắn nghĩ rằng Uyên thay đổi là vì hắn và Uyên
vẫn muốn hẹn hò với hắn, vì vậy, hắn bước tới gần hơn, định quàng tay
đến ôm Uyên nhưng Uyên đã nhanh chóng lùi lại, nhìn Chun Ho với ánh mắt
ghê tởm.

- Ai da! Xem tay anh kìa, bẩn thỉu quá, anh định dùng bàn tay giơ bẩn đó chạm vào em ư ?

- Anh... – Chun Ho xấu hổ cúi gằm mặt trong khi học sinh trong trường bắt đầu xì xào mỗi lúc một to.

- Chắc anh đang hiểu nhầm gì rồi anh Chun Ho. Em chỉ muốn hỏi em những
vết bầm dập trên người anh đã đủ để anh hối hận khi lừa dối tình cảm của người khác hay ko thôi. Đó là kết cục của những kẻ đã lừa Minh Uyên
này. Anh hiểu chứ.

Chun Ho giương đôi mắt giận dữ nhìn Uyên, hắn ta đã hiểu tất cả rồi.

Uyên ung dung bước đi, mỗi bước là một sự kiêu ngạo cố hữu. Học sinh
trong trường ko ai dám nhìn thẳng vào mắt Uyên, cũng ko dám thì thầm to
nhỏ khi thấy Uyên. Uyên bỗng nhiên trở thành nỗi sợ hãi của tất thảy mọi người.

...

Uyên có phải đang rất hài lòng với bản thân mình hay ko? Nó hiểu rằng,
chỉ ko có quyền, có tiền thì tất thảy mọi chuyện sẽ được giải quyết
nhanh chóng. Nó ko muốn thấy hình ảnh con bé quê mùa, ngốc nghếch ngày
nào nữa.

Thật ra nó cũng đâu thay đổi mạnh mẽ đến như vậy chỉ sau một đêm cơ chứ. Tối hôm đó về đến nhà, nó đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi sưng đỏ cả
hai mắt lên. Mẹ đã vào phòng nó, nghe nó kể, mẹ biết nó đang chịu ấm ức
nhiều lắm. Mẹ đã dạy nó phải làm thế nào mới khiến người khác luôn phải
nể sợ mình, mẹ bắt nó phải thay đổi hoàn toàn Minh Uyên, từ bề ngoài đến tâm hồn bên trong. “Phải thật nặng tay, con ko thể từ bất cứ thủ đoạn
nào. Nếu con muốn bọn chúng phải khiêm nhường với con, phải sợ hãi mỗi
khi con tới gần.” Mẹ đã nói như thế, và nó nhận thấy rằng, mẹ đã đúng.

Ko một ai có thể bảo vệ ta ngoài chính bản thân mình.

Thành quả của mẹ có phải rất hoàn hảo ko?

Uyên thôi ko nghĩ đến những chuyện xảy ra trong quá khứ nữa, hai mắt nó
nhắm nghiền thật nhanh. Ngày mai, nó còn chuyện quan trọng phải làm.

Với...

Trần Hà Linh!

“Phải thật nặng tay, và ko từ thủ đoạn.,.”

* ** **

- Mẹ, mẹ ơi!

Máh tób dài của lẹ phất phơ trong làn gió. Mẹ đajg hướng đôi mắt buồn
rưỔi rượh kia về phía nó, mỉm cười đôn hậu. Đã bao lâu rồi nó ko nhìn
thấy nụ cườh ấy của mẹ, đã bao lâu nó ko được nằm trong vòng tay yêu
thương mà dụi đầu vào lòng mẹ như một chú mèo nhỏ. Nó nhớ mẹ, nhớ lắm.
Tựa hồ như từng thớ thịt trong người đang dần mất đi.

Mẹ vẫn thế, vẫn đẹp như ngày nào, nụ cười của mẹ vẫn ấm áp làm sao. Nó
mê mẩn nhìn mẹ mãi, hai tiếng “mẹ ơi!” yêu thương đong đầy trong cổ
họng, nó ko thể gọi to lên và kéo mẹ về phía mình, mẹ chỉ đứng yên đó,
ánh mắt buồn hướng tới khuôn mặt đang giàn dụa nước mắt.

- Mẹ đừng đi, đừng bỏ con...

Từng câu từng chữ sao mặn đắng thế, nó ko muốn mẹ đi, nhưng mẹ vẫn cứ
lướt nhanh như làn gió đêm, phả và khoảng không trống rỗng một nỗi cô
đơn đến tuyệt vọng. Mẹ lại cười, dường như nước mắt mẹ cũng dần rơi ra,
thấm đẫm khuôn mặt trắng bệch xanh xao ấy.

“Mẹ đừng khóc, con đau lắm!”

Mẹ đang giận nó vì nó đã ko sống tốt như mẹ từng mong mỏi sao? Mẹ muốn
con gái mẹ thật kiên cường và mạnh mẽ, nhưng nó lại chưa làm tốt ý
nguyện đó của mẹ. Mẹ có biết rằng, chỉ còn một mình trên thế gian sẽ rất buồn và trống trải đến thế nào không?

Hay mẹ còn giận nó vì điều gì nữa? Phải chăng mẹ đã nghe thấy những lời
mà nó làm tổn thương đến Huy, nó từ chối tình cảm của người bạn thân
nhất của mình mặc dù trong thâm tâm nó tin rằng ngay cả bản thân cũng
rất thích cậu ấy. Nhưng...nó có lý do, chỉ là Huy đã đặt quá nhiều niềm
tin vào một người thực sự ko xứng đáng.

Liệu mẹ có biết chuyện nó đã gặp người bố đẻ của mình ko? Khi mà nó
quyết tâm ko nhận người cha bội bạc đó. Nếu mẹ còn sống, mẹ có cho ông
ấy một cơ hội ko? Và mẹ có tự cho bản thân quyền chấp nhận ko? Nhưng nó
biết chắc chắn một điều rằng, suốt mười mấy năm qua, một mình mẹ có thể
tần tảo nuôi sống nó thì nó cũng sẽ tự lo cho bản thân mình trong suốt
những năm tháng còn lại mà ko cần bất cứ sự trợ giúp nào từ người khác
cả.

Hình như mẹ vẫn khóc, nước mắt làm mắt mẹ mỗi lúc một đỏ hơn. Mẹ ko hiểu nó muốn gì sao?

- Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!

Nó cũng bắt đầu nức nở to hơn khi nhận ra bóng mẹ đang dần xa khỏi tầm
mắt nó, mẹ ko nói gì với nó, mẹ chỉ cười thật dịu dàng, rồi mẹ khóc, có
phải mẹ thương con gái mẹ lắm không?

Bóng mẹ lướt nhanh rồi ẩn sâu vào màn đêm đen huyền ảo, trả lại cái ko gian tĩnh mịch u tối.

- MẸ.....

Nó vội choàng tỉnh sau một giấc mơ dài đầy mộng mị. Từ khi mẹ ra đi, đây là lần đầu tiên nó mơ thấy mẹ. Nỗi nhớ nhung lại vô tình giằng xé tim
can khiến hai hàng nước mắt cứ vô thức rơi ra mỗi lúc một nhiều.