
ang vọng bên tai bóng
đen, làm hắn giật mình thảng thốt, buông mạnh tên bạn chí cốt đang sống dở chết
dỡ trên tay hắn ra. Hắn muốn xoay người, nhưng bất chợt nhận ra vật sắc lạnh
đang kề trên cổ.
Thanh kiếm pha lê xanh tỏa ra thứ ánh sáng ma quái cùng hơi
lạnh ớn người thẩm thấu vào da thịt khiến hắn bất giác run rẫy:
-Ngươi là ai?
-Ta là ai?-Kẻ đứng sau hắn cất tiếng cười man rợ. Có thể
nghe trong đó giọng điệu thơ trẻ của một đứa con gái. Nhưng rất nhanh tất cả bị
lấn át bởi sự tàn độc và nhẫn tâm –Ta cũng rất muốn biết ta là ai!
Hắn nắm chặt tay tức giận. Hắn hận mình bây giờ bất lực quá,
bị một cô gái trẻ đe dọa, mạng sống có thể mất đi bất cứ lúc nào. Dù hắn là ai,
có một điều hắn luôn biết được…Hắn Không Muốn Chết!!!
-Ngươi muốn gì?
-Muốn máu!!!-Tiếng Cô gái đáp lại không do dự, bàn tay thon
trắng nõn vuốt ve khuôn mặt hắn.
-Ta kiếm cho ngươi, vì vậy , thả ta ra!!!- Hắn gấp gáp, cảm
nhận thanh kiếm sắc kề cổ lực đạo ngày một mạnh, dòng máu đen thẫm rỉ dài xuống
nền đất lạnh.
-Ta chỉ thích máu của ngươi thôi!!!- Cô gái nhoẻn miệng cười
trông thật đáng yêu, đôi mắt tím trầm luân vô cảm, vun mạnh tay chém đứt đầu hắn.
Không sợ hãi…Không khoan nhượng…
Máu bắn vào tường tạo nên một đường cong tuyệt mỹ, bóng cô
gái với chiếc váy trắng tinh lem chút huyết đen tuyền tung bay trong gió, mái
tóc cô phất phơ nhẹ nhàng, khuôn miệng luôn đeo một nụ cười ráo rảnh chẳng có
chút gì gọi là cảm xúc.
Cô gái cất cánh bay lên trên nền trời đen thẳm, để lại sau
lưng một vampire hoảng loạn gục ngã xuống đất và một cái xác không đầu. Thấy rồi,
hắn đã thấy hết tất cả, hắn thấy cô gái xinh đẹp tựa ma quỉ ấy giết chết bạn hắn,
bằng một đường kiếm nhanh và chuẩn xác. Hắn thấy từ đầu đến cuối cô ta chỉ biết
cười và cười…
Hắn thấy từ đầu đến cuối, giọng nói cô ta đều đều và không
có âm vực, cứ như vọng từ địa ngục thâm sâu…
Hắn thấy hơi lạnh tỏa ra từ người cô ta làm hắn như đóng
băng, tim mất khả năng đập nhịp vì sợ hãi…
Hắn thấy trước khi đi, cô ta quay lại nhìn hắn, mấp máy môi:
-Bảo Bình!!!
Hắn là người sống sót duy nhất trong 99 vampire đã gặp cô
ta.
Và hắn biết, nhiệm vụ của hắn là phải báo lại cho Vampire
King trước khi người thứ 100 bị giết.
Từ khi nào, cô ta đã đáng sợ đến thế?
Hay cô ta…
Thật đáng thương!!!...
“Rầm”-Song Tử đá mạnh vào tên vampire quân đang quỳ rạp xuống
sàn. Sự tức giận làm hắn không kiềm chế được. Ánh mắt nóng rực như có lửa. Hắn
siết chặt tay, gầm gừ:
-Bảo Bình!!! Lần này ta nhất định không buông tha cho cô!!!
[12 chòm sao'> Nhắm mắt lại... và anh giết em nhé!...
Gió buốt lạnh thốc vào viền áo, luồn lách đi qua cơ thể. Nó
vuốt nhẹ tà chiếc váy đang bay phập phồng, ngồi bệt xuống vệt cỏ, tay ôm khẽ đầu
gối trắng nhỏ, đầu nghiêng nghiêng cho ánh nắng ngã dần trên khuôn mặt. Mái tóc
lả lơi la lướt lên bờ vai gầy. Bảo Bình nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra đều đặn.
Đã 4, 5 giờ chiều, trời dần dịu bớt gay gắt của nắng trưa
hè. Hoàng hôn đỏ rực nơi tận cùng thế giới. Nó nằm xuống đất, gác tay che khuất
đôi mắt tím bình lặng. Yên tĩnh lắng nghe âm thanh núi rừng, lắng nghe nhịp đập
chậm rãi của con tim. Một con chim vừa cất cánh bay vào không gian rộng lớn,
đôi cánh trắng trải dài, lan rộng. Nó thỏa sức bay, thỏa sức tung hành, thỏa sức
vùng vẫy trong tự do…tự do…
“Chưa xong đâu…mày chưa thể tự do…
Mày còn nhiều…rất nhiều việc chưa làm…
Tự do???”
Giọt nước mắt nhẹ rơi rơi trên gò má gầy gò xanh xao…
Bỏng rát…
Yêu thương từ lâu đã câm lặng…
Bỗng chốc gợi về trong nỗi nhớ thiết tha…
Lại 2 năm trôi… 99 vampire bị giết chết…
Vẫn còn nhiều…còn nhiều…
Yêu thương vẫn nên lặng câm…
Yêu thương vẫn trở nên bị phong tỏa…
Cuối cùng…còn sót lại yêu thương???
[12 chòm sao'> Nhắm mắt lại... và anh giết em nhé!...
Hắn ngồi trên cao gương đôi mắt mơ hồ xuống cái đại sảnh gần
hơn một ngàn con Vampire đang nhốn nháo ồn ào. Chúng quá lo sợ, quá khẫn
trương, quá sốt ruột. Đã có rất nhiều người thân, bạn bè của chúng chết thảm dưới
tay tên vampire hunter đáng sợ kia. Gía mà khi trước, chúng không ngu ngốc nghe
theo Thiên Yết đại nhân, tha cho ả ta một mạng, thì giờ đây, chúng đã đâu mất
đi 99 đồng loại ruột rà. Lũ vampire bắn tia nhìn đầy giận dữ về phía Thiên Yết.
Chúng đã chẳng còn sợ nữa trước cái chết gần kề, vì nỗi đau đớn lúc mất đi người
thân còn nhiều hơn thế.
Song Tử đong đưa ly rượu hồng đỏ thẫm đặc sệt, đôi lông mày
khẽ nhíu để lộ sự bực dọc khó chịu trong thâm tâm. Hắn nhăn mặt xoa xoa thái
dương, cất giọng gầm gừ:
-Im hết đi!!!!
Tiếng ồn ào nhố nhăng lập tức im bặt, nhường chỗ cho không
gian u ám, đáng sợ bao chùm. Song tử nhẹ nhắm mắt dưỡng thần, chìm vào trầm tư
suy nghĩ…
Hắn cũng ước…giá mà… trong lần đó, hắn giết chết cô ta đi…
Hắn không hiểu