Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé

Nhắm Mắt Lại Và Anh Giết Em Nhé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321842

Bình chọn: 9.5.00/10/184 lượt.

nhòa, chỉ một chút thôi cũng không thể. Ma Kết gác tay lên đầu,
cảm giác đau đớn từ tim dần lan tỏa đến khắp mạch máu, từng tế bào. Chẳng thể
nhìn sâu vào đôi mắt to tròn lay láy của cô, nhưng ta cũng phần nào hiểu được vết
thương cô đang chịu lúc này, nhức nhối làm nước mắt tuôn rơi…

-Từ khi nào em đã trốn ra đây ngồi khóc một mình thế?- Một
giọng nói hết sức quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô, làm Ma Kết bất giác run
nhẹ. Cô kiềm nén tiếng nấc nghẹn ở cổ họng, đằng hắng trả lời, tay vẫn che đi
đôi mắt nhòa lệ.

-Em không khóc! Từ lâu đã không còn khóc!!!

-Ừm!!!-Bạch Dương nhún vai, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa
tay quệt nhẹ giọt nước óng ánh trên mặt Ma Kết, cười tinh nghịch- Vậy cái này
là…mồ hôi ư???

-Không phải!!!-Ma Kết bật dậy, xô Bạch dương ngã ra sau, một
tầng ửng hồng trên má. Cô nhanh tay gạt nhanh lệ trên khóe mi, nhăn mặt gầm gừ:

-giờ này rồi, sao anh còn không đi ngủ?

-Có qui định giờ này phải đi ngủ sao?-Bạch Dương hất nhẹ mái
tóc lòa xòa trước trán, dửng dưng hỏi- Biệt tài của em là đánh trống lãng phải
không?

-Gì chứ???- Ma Kết xoay người đi hướng khác, trầm ngâm- Em
không ngủ được?

-lý do?

-Đau…-Duy nhất một từ thôi, nhưng diễn tả trọn vẹn cảm giác
cô đang có lúc này. Bờ Vai Ma Kết run rẫy yếu ớt. Thứ cô cần là một điểm tựa vững
vàng nhất bất cứ khi nào cô chênh vênh té ngã. Ai có thể cho cô???

Bạch Dương im lặng nhìn chằm chằm Ma Kết, ghì mạnh xoa đầu
làm tóc cô rối tung. Cô bất mãn liếc nhìn anh. Bạch dương cười xòa, trầm giọng:

-Anh sẽ luôn bên cạnh em mà!

Ma Kết bỉu môi, lắc đầu chán nãn. Cô quá hiểu anh, cô đối với
anh, luôn không phải là người quan trọng nhất. Anh có thể đến bên lúc cô cần,
nhưng tuyệt đối anh sẽ chẳng mãi mãi có thể bên cạnh cô. Bởi lã, còn Song Ngư.

Cô nháy mắt tinh nghịch:

-Vậy cô ấy thì sao?

-Cô ấy?- Bạch Dương gãi đầu ra chiều khó hiểu.

-Này thì giả bộ!!!- Ma Kết đánh lên người anh, gằn giọng nhấn
mạnh- Song Ngư í!!!

-Thì vẫn là cô ấy thôi!!!-Anh nhún nhún vai, thong thả trả lời
xem như đó không phải chuyện của mình.

-Anh em mình rất giống nhau đấy!!!-Cô choàng vai anh, tươi
cười. Thoảng hoặc trong gió vu vơ câu nói:

-Luôn yêu người không yêu mình…

-Hết rồi!-Bạch Dương gạt tay cô ra,nhíu mày lạnh lùng.

-Anh không còn yêu?-chưa bỏ cuộc, cô níu tay anh truy hỏi.

-Không!-Bạch Dương gật mạnh đầu chắc chắn.

-Anh không còn yêu?

-Không!

-Anh không còn yêu?

-Đã không còn…

Ngoài kia trời gợi áng mây trắng. Từ lâu mưa đã tạnh hẳn, nắng
chíu sáng khắp muôn nơi. Nhưng thật lạ, vẫn có một số người người không tìm thấy
hạnh phúc trong ánh sáng ngập tràn ấy. Có lẽ vì…

Họ chưa thỏa mãn…

Hay tại vì…

Họ không xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình…

Mặt trời lẳng lặng rơi rớt xuống chân đồi. Vài tia nắng nhỏ
còn lại cố gắng bám víu không gian. Trăng đã lên cao, màn đêm dần dần buông xuống.
Ánh đèn đường bật sáng soi rọi cả một vùng đất. Sâu trong con hẻm nhỏ tăm tối,
đầy rác thải và tiếng lũ chó hoang, mèo chuột kêu réo. Hai bóng đen dựa vào tường,
đốm thuốc lá lập lòe ve vãn trên không trung.

-Bọn nó còn chưa tới!-1 bóng đen xoa xoa bụng, bất mãn lên
tiếng-Đói chết đi được!!!

-Chờ đi!- Bóng đen còn lại gắt gõng , thô lỗ đá bốp vào bụng
kẽ đối diện – Ngươi lúc nào chả đói?

Bóng đen bị đá văng mạnh vào tường, bật ra tiếng kêu đau đớn.

Một lực đó, nếu là người bình thường, thì đã thịt nát xương
tan!

Nhưng thật may, hắn ta không phải bình thường cho lắm!

Hắn đứng dậy, tức giận nhổ phẹt nước bọt xuống đất , gằn giọng:

-Ngươi đánh ta!

Bóng đen kia không quan tâm, lơ đãng tiếp tục hút thuốc, mặc
kệ kẽ nào đó la lối ôm xồm, thái độ xem ai kia là thú hoang sủa bậy.

Tiếc là, con thú hoang này rất không biết điều, sủa mỗi lúc
mỗi lớn. Bóng đen nhíu mày, vứt toạt tàn thuốc xuống đất, dẫm mạnh đế giày dí tắt
đốm sáng đỏ. Tiếng nói cất ra đong dđầy tia nguy hiểm:

-Nói nhiều!

Hắn lập tức câm họng, tiếng sủa được dập tắt trả lại cho màn
đêm sự yên tĩnh vốn có. Bóng đêm trầm ngâm:

-Ta nghe nói…2 tháng qua, vampire chúng ta bị giết rất nhiều?

-Có lẽ vậy!-Hắn thở dài, đi đến bên cạnh bóng đen, bâng quơ-
Thủ đoạn giết cũng thật tàn nhẫn!

-Hửm?

-20 nhát vào lưng, chém đứt đầu và tứ chi, móc mắt, moi
tim…vâng vâng…- Hắn vơ vơ tay kể lễ, làm phồng to mọi chuyện lên hẳn 100 lần.

Bóng đen càng nghe càng nhíu mày, nhăn mặt. Rốt cuộc không
chịu nỗi nữa, to giọng cắt ngang nguồn cảm hứng bất tận của hắn:

-Ngươi nghe ai nói?

-Có ai nói đâu?-hắn ngây thơ quay người nhìn bóng đen –Là ta
nghĩ vậy!

Bóng đen nghiến răng ken két, hắc tuyến nỗi đầy mặt, vung
tay đấm hắn không thương tiếc:

-Ngươi thật là lâu chết!

-Sẽ chết nhanh thôi!- Tiếng ai đó v


Polaroid