Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi

Nhắm Mắt Lại, Nói Yêu Anh Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323540

Bình chọn: 8.00/10/354 lượt.

muốn giết người, nhưng bất giác nhìn xuống người mình, ngoài đôi giày đã mất tích ra thì cái gì cũng còn đủ, chỉ có điều, trông hơi lộn xộn một tý.

Thở phào một hơi, cô lập tức lại muốn giết người. Mà ‘nữ bạo chúa’ khi đã nghĩ là muốn giết người, thì có nghĩa là cô ấy sẽ lập tức đi tìm người để giết.

Dư âm của N ly Champagne chính là chân bước không nổi, đầu quay quay và dạ dày thì nhộn nhạo đến khó chịu. Tâm trạng của Nại Nam Hy thực sự đã xấu hết mức có thể.

- Meo meo…

Một cục bông màu vàng mềm mại cọ cọ vào chân làm cô thấy nhột. Nhìn xuống. Ể, đó chẳng phải mèo nhà Nam Tư Thiên sao? Cái con mèo thích ‘đi lạc’ ấy.

Nại Nam Hy ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một Nam Tư Thiên ngang hông quấn tạp dề, đang bận rộn làm bữa sáng.

Sau gáy cô toàn vạch đen, chi chít đến nỗi không thể có thêm một cái vạch đen nào nữa.

Đây là nhà Nam Tư Thiên? Cô ngủ ở nhà Nam Tư Thiên? Tối qua… tối qua… tối qua làm thế quái nào cô lại mò sang nhà Nam Tư Thiên.

Nại Nam Hy muốn giơ tay tát vào mặt mình mấy cái. Người ta nói rất đúng, không phải người uống rượu, mà chính là rượu uống người. Cô uống say đến nỗi mất trí, bây giờ hoàn toàn không còn chút ấn tượng nào với cái gọi là ‘tối qua’.

- Cô dậy rồi à?

Nam Tư Thiên quay người lại, bắt gặp một Nại Nam Hy đầu tóc bù xù như tổ quạ, mặt mày tèm nhem còn mơ mơ màng màng đang nhăn lại như con khỉ, quần áo trên người cũng nhăn nhúm lại. Cái vẻ bất cần vụng về đó, thật khiến người ta liên tưởng đến một đêm kích tình.

Sau gáy Nam Tư Thiên đầy vạch đen. Đây là anh đang tự dội nước bẩn vào mặt mình sao.

- Tôi… cái kia… xin lỗi nhé. Làm phiền anh rồi, tôi về đây.

Nại Nam Hy cúi đầu nhìn sàn nhà, gãi gãi mái tóc kiểu bốp rối tung rối loạn của mình. Cô quay đầu định bỏ về.

- Nhà cô đã bị họ tịch thu rồi, hiện tại không thể về lại đâu.

Nam Tư Thiên lật trứng ốp để ra đĩa. Nại Nam Hy mặt mày đen thui, đôi mắt sắc nhọn muốn xé nát khoảng không trước mặt.

Cái lão già chết tiệt ấy nói làm là chơi ngay sao? Được rồi, cô phỉ nhổ vào cái của bố thí của đám phế thải đó.

Nại Nam Hy bặm môi.

- Cô đi đánh răng rửa mặt đi, sáng sớm tôi đã giúp cô mua đồ mới rồi.

- Hửm?

Theo phản xạ, Nại Nam Hy hửm một tiếng rồi ngẩng đầu lên, lần này đập vào mắt cô không phải Nam Tư Thiên, mà là một đống hành lí xếp ở góc nhà.

Cái vali màu đào to khủng bố chất toàn quần áo mà cô và Mạnh Huy đã thu vào, sách vở, lattop, đồ dùng cá nhân, dép đi trong nhà… tất tật của cô đều nằm ở đó.

Nam Tư Thiên bê đồ ăn sáng hướng cái bàn, đi tới.

- Họ đem đồ của cô ra ngoài, tôi đã mang cả vào rồi, không thiếu thứ gì đâu. Mấy đồ nội thất trong nhà cô họ bảo khi nào bán đi sẽ hoàn tiền cho cô.

Nại Nam Hy bất động hoàn toàn. Không phải vì cô bị đuổi ra đường, cũng không phải vì cô thất nghiệp hay cái gì đại loại thế, mà bởi vì… Nam Tư Thiên, anh chàng oan gia đó, lại giúp cô nhiều như vậy.

Họ hay tranh cãi, họ luôn bất đồng và làm phiền cuộc sống của nhau, cô còn tưởng, nếu như cô bị đuổi đi, người vui mừng nhất, chẳng phải là anh sao? Thế nhưng người kia…. Vậy còn chuyện đó, làm sao cô lại sang được bên này, chẳng phải cô đi uống rượu sao?

- Anh Thiên, tối qua… tôi làm sao mà sang bên này được vậy?

Nhắc đến tối qua, Nam Tư Thiên muốn rút gân mặt. Làm sao à? Là cô leo vào nhà tôi đấy. Anh mỉm cười máy móc, thiếu chút nghiến nát hàm răng.

- Không có gì, tôi tình cờ gặp cô ở Đạo Dương, thấy cô say quá nên đưa cô về thôi.

- Sao tôi không nhớ gì cả?

- Cô say đi còn không nổi làm sao mà nhớ.

- Vậy anh làm cách nào đưa tôi về đây?

- À chuyện đó, thật xin lỗi, là tôi cõng cô.

Nam Tư Thiên cười như không cười, mắt nhìn nhìn sàn nhà. Anh còn muốn gãi đầu để bày tỏ thái độ ngại ngùng nhưng tay lại đang bận bê cái đĩa nên không tiện.

Nại Nam Hy trước mắt đoàn màu đen. Không phải như vậy, bộ dạng say rượu xấu xí của cô đã bị Nam Tư Thiên nhìn hết sạch rồi sao???

Cô muốn giơ tay tát vào mặt mình rồi lớn tiếng chửi rủa, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu.

- Cái kia, xin lỗi nhé. Đợi tôi thuê được nhà sẽ dọn đống này đi ngay.

- Cái đó không cần, tôi có thể cho cô thuê nhà.

Ể, anh ta sắp chuyển đi sao? Nại Nam Hy mặt đần độn nhìn lên làm cho Nam Tư Thiên suýt nữa bật cười. Anh đã nghĩ cả tối hôm qua rồi, coi như là làm phúc đi, hơn nữa mỗi ngày có người cùng anh đấu khẩu, cũng không phải là không thú vị.

- Anh sắp chuyển đi à?

- Không phải.

- Vậy…?

- Nhà tôi có phòng cho khách, cô có thể dùng đỡ. Tiền nhà có thể thoả thuận.

Như vậy chẳng phải là ở chung sao? Nại Nam Hy ngây ngốc nghĩ.

Không được, cô định mở miệng từ chối, nhưng lại nghĩ đến, hôm nay phải chuyển tiền điều trị cho bác sĩ của mẹ và đóng học phí cho Nam Khải. Cô nhìn lại tình thế trước mặt.

Nại Nam Hy, hai


80s toys - Atari. I still have