
mắt, cũng không dám bận tâm đến hình
tượng gì nữa, trộm nhìn tuấn nam, lập tức cạch cạch cạch liền lùi lại
vài bước. Trừng mắt gã đàn ông thối trước mắt đắc ý cười hung ác, từng
bước tiến tới gần, Nhân Nhân túm túi xách ở trước ngực phòng thân, suy
yếu mà trực tiếp đổ mồ hôi lạnh.
A A ~~ Cô mua chính là que điện có điện áp mạnh nhất, bị điện giật một cái thì xong đời …
Gã đàn ông hừ hừ mà tiến tới gần cô, đem que điện đang kêu lên xẹt
xẹt, nghĩ đến làn da mỹ lệ của mình lưu lại vết sẹo cháy sém, Nhân Nhân
trợn mắt — không!
Tình thế nghịch chuyển lớn, quần chúng che mặt, không đành lòng nhìn
xuống. Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, không khí khẩn trương, mọi người
phỏng đoán đến trình diễn hình ảnh đẫm máu, không khỏi run rẩy theo Úy
Nhân Nhân.
Hừ hừ hừ hừ, gã đàn ông xiết chặt que điện, dòng điện vang lên một tiếng xèn xẹt, hắn đắc ý cười hung ác với Nhân Nhân.
“×! Tao xem mày còn thối cái gì? Con đàn bà chết tiệt, dám điện giật tao? Nhìn xem bố mày hôm nay sửa chữa mày như thế nào!”
Lúc này, Nhân Nhân vô cùng thức thời mà dịu giọng xuống, cũng nặn ra
nụ cười thiện ý, mặc dù nụ cười này thật sự vô cùng miễn cưỡng cứng
ngắc.
“Này… Vị tiên sinh này… Ông không thể cầm thứ đồ đó, đưa… đưa cho tôi… Có được không?”
Đưa cái rắm! Mắt gã đàn ông lộ ra hung quang, muốn báo thù một cú đá. “Tao phóng điện ~~” xuất thủ hướng que điện về phía trên người Nhân
Nhân thăm hỏi –
“A!” Nhân Nhân ném túi xách che mặt ngồi xổm xuống. A, mẹ ơi –
“A!” Người đứng bên ngoài cũng kinh hãi mà đứng một chỗ, toàn bộ nhắm mắt lại không dám nhìn. Thật “đáng” sợ!
“A a a a a ~~” Tiếng kêu rên thô lỗ vang lên. Đau quá đi!
Chờ một chút, tiếng kêu này? Nhân Nhân nhìn ra ngoài từ giữa khe hở
khuôn mặt đang che kín, Hả? Hả!? Hả! Cô mở to mắt, không thể tin được
tình huống quỷ dị trước mắt này.
Tay
gã đàn ông thối cầm que điện bị một bàn tay khác hung hăng bóp, dù sao
chẳng qua là bóp mà thôi, Nhân Nhân lại nghe thấy tiếng xương gãy, gã
đàn ông thối nhất thời đau đến chân mềm quỳ xuống đất kêu rên.
“Buông… Buông tay… A… Đau…” Mới vừa rồi còn trừng mắt dựng ngược mắng Nhân Nhân, lúc này ngược lại kêu đến ẻo lả.
Tầm mắt Nhân Nhân nhìn lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mị mê người. Cảnh Chi Giới cầm tay gã đàn ông thối do đau đớn mà ngồi xổm xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại Nhân Nhân. Vẻ mặt của anh ta rất ung dung, ánh
mắt rất biếng nhác, anh ta nhìn Úy Nhân Nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, ánh mắt gợi cảm nói không ra lời, mà giọng nói của anh ta tựa như gió
đêm phát quá ngọn cây, giờ phút này đang trêu chọc lấy lỗ tai Nhân Nhân, chấn động đáy lòng Nhân Nhân.
“Cô không sao chứ?” Cảnh Chi Giới buông gã đàn ông đau đến kêu cha
gọi mẹ ra, trực tiếp đi tới phía cô. Anh cao lớn anh tuấn, mỗi một bước
cũng tự tin ưu nhã, anh mỉm cười dừng ở trước mặt Nhân Nhân, cúi xuống
nhìn Nhân Nhân đang u mê, sau đó, ưu nhã vươn ra bàn tay mới vừa rồi bóp cho gã kia đau đớn; lần này, tay dị thường ôn nhu đỡ Nhân Nhân dậy.
Trong quá trình, hai mắt Nhân Nhân giật mình sững sờ nhìn anh mỉm
cười phong lưu, rơi vào tròng mắt mê hoặc, đen láy thâm thúy của anh.
Cô đứng thẳng người, tay nhỏ bé được bàn tay ấm áp của Cảnh Chi Giới
giữ ở lòng bàn tay, người cô cao không đến vai anh. Cô không thể làm gì
khác hơn là ngửa mặt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, vẫn là một ánh mắt mỹ
lệ giống như trước, kèm theo một ánh mắt mị lực mê người, một bên quyến
rũ xinh đẹp, một bên tà mị tuấn mỹ. Hai người đồng dạng đều xuất sắc.
Lúc này thế giới không tiếng động, Nhân Nhân chỉ nghe thấy tiếng tim
đập dồn dập của mình. Lúc này, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Cảnh Chi Giới,
đáy lòng cô chỉ nghĩ là — Ông trời ơi, tóc của tôi có phải rất rối loạn
hay không? Thượng đế ơi! Váy của tôi thật giống như bị rách, Shit! Giày
cao gót rơi mất một chiếc, trang điểm trên mặt tôi? Tôi bây giờ xem ra
nhất định rất bại hoại…
Đúng vậy, trong đầu Nhân Nhân chỉ nghĩ cũng là những ý niệm ngu xuẩn này.
Lần đầu tiên, ở trước mặt đàn ông, cô lộ ra vẻ thất kinh như vậy,
thiếu hụt tự tin. Chẳng lẽ đơn giản là anh ta quá mức xuất sắc chói mắt?
“A a a đau ~~” Gã đàn ông thối ngồi chồm hổm trên mặt đất còn đang bóp tay bị bấm cho đ
au nhức.
Nhưng Nhân Nhân chỉ cảm thấy lúc này gió thu lá rụng thật lãng mạn, cô chỉ nghe thấy tiếng nói ôn nhu của Cảnh Chi Giới.
“Không có, không có chuyện gì” Cô nói.
Anh giúp cô gẩy đi một mảnh lá rụng dính vào trên tóc, cô vì thế ánh
mắt lóe lên. Anh thân mật giúp cô phủi bụi trên cánh tay, hơi thở của cô bởi vì bàn tay ấm áp của anh mà rối loạn. Anh khom người quan sát bắp
chân bị đạp đau của cô, cái chỗ bị thương của cô kia lập tức nóng lên
như lửa đốt. Sau đó anh nhặt giày cao gót bị trượt ra của cô, ngồi chồm
hổm trên mặt đất.
“Đi vào” Anh dùng một loại khẩu khí giống như nói chuyện với đứa trẻ ra lệnh cho cô.
Nhân Nhân đối với đàn ông lu