XtGem Forum catalog
Người Yêu Thích Giả Ngốc

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325063

Bình chọn: 8.5.00/10/506 lượt.

thật giống như trong thiên hạ cũng không có chuyện gì có thể làm khó anh, anh chói mắt mà tràn đầy mị lực, thế là khiến
cho Úy Nhân Nhân luôn luôn độc lập lại thông minh, lần đầu tiên có ý
nghĩ kích động muốn làm nũng với người kia, nghĩ nằm lên lồng ngực anh,
nghĩ muốn liếm hầu kết xinh đẹp của anh, muốn giúp anh điều chỉnh
caravat, muốn sờ sờ vòng eo săn chắc của anh…

Những thứ ngu xuẩn mơ màng này quả thực giống như phát xuân, hại Nhân Nhân ngây người vài giây cho đến khi Hà Phi gọi cô.

“Tổ trưởng” Hà Phi kiểm tra tài liệu trong máy vi tính của Nhân Nhân. “Ghi chép về họa đồ của xí nghiệp Cao Hân thất lạc”

Shit! Nhân Nhân cúi đầu tìm kiếm tài liệu, thật bất hạnh, Cảnh Chi Giới nói cho cô biết tin tức tàn khốc –

“Tất cả tài liệu đều nhiễm virut, không thể mở ra”

“Đáng chết!” Nhân Nhân cau mày, giọng nói vô cùng uể oải. “Trời ơi ~~ tôi thiết kế hai ngày đó!”

Úy Nhân Nhân lộ ra vẻ mặt ảo não, bất lực mà gõ bàn phím. Cảnh Chi
Giới bật cười trước bộ dáng lo lắng của cô, bàn tay dày thon dài của anh giúp cô ấn mấy bàn phím.

“Em hồ đồ tìm như vậy cũng vô dụng, phải cứu trở về mấy tài liệu nếu không thì hóa giải mấy chương trình”

“Giúp em!” Nhân Nhân ngửa mặt lên, không cần giả trang đáng thương, sự uể oải của cô là tự nhiên .

Cảnh Chi Giới nhíu mày, nhìn nét mặt của cô giống như nhìn một chiếc
bánh ngọt ngào. Anh nói ra tiếng nói khản thấp trầm, không để ý Hà Phi ở đó, anh nói: “Đến nhà tôi chứ”

“Hả?” Nhân Nhân sợ đến thiếu chút nữa ngã xuống ghế. Hà Phi thì trừng mắt nhìn Cảnh Chi Giới, thật giống như trừng một tên bại hoại.

Vẻ mặt kinh ngạc của hai cô làm anh không nhịn được mỉm cười, anh
giải thích: “Phần mềm diệt virut tôi để ở nhà, theo tôi về, tôi giúp em
cứu tài liệu về”

“Bây giờ?” Đã là ban đêm. Lúc này đến nhà anh? Có phải quá mạo hiểm
hay không? Cô thật ra thì cũng không hiểu rõ anh, mặc dù kỳ vọng tiếp
cận anh, nhưng, đến nhà anh, việc này… Ha ha ha… Nhân Nhân trong lòng
giãy dụa.

“Tôi chỉ rảnh rỗi tối nay” Anh nói thẳng. “Có tới hay không tùy em”
Khóe miệng anh mang theo nụ cười miễn cưỡng. Cặp mắt như bầu trời đêm
kia ẩn dưới hàng lông mi đen dày đặc, như nam châm hấp dẫn ánh mắt cô.

Hà Phi níu lấy cánh tay Nhân Nhân, kề tai nói nhỏ với cô. “Tổ trưởng, anh ta thoạt nhìn rất tà ác đó, anh ta cười lên rất xấu xa, cậu không
thể đi…” Cô nam quả nữ không quen không biết, cười giỡn cái gì chứ?

Dĩ nhiên, cho dù có hảo cảm với Cảnh Chi Giới, cô cũng không đem mình làm trò đùa; chỉ gặp mặt ba lần mặt thì nhào tới nhà anh, không khỏi
quá không căng thẳng. Không không không! Cho dù phong thái của anh tuấn
mị, chói mắt xuất sắc cũng không.

Trong lòng Nhân Nhân giãy dụa, nhưng vẫn lý trí nói: “Không bằng mang máy vi tính về nhà…” Lạt mềm buộc chặt là trọng yếu, ngàn lần không
được biểu hiện được mình rất rẻ mạt.

“Không” Anh nói chuyện trực tiếp rõ ràng, ánh mắt màu đen loáng ra
hào quang đẹp mắt, anh cười đến giảo hoạt, giống như một đôi hắc báo đói bụng. Anh càn rỡ nói: “Có mỹ nữ ở đó, tôi sẽ sửa tương đối hăng say” Cố ý cười giỡn với cô.

Hứ! Hà Phi hứ một tiếng. Thật không biết xấu hổ, may mắn anh nói ra;
Úy Nhân Nhân cũng bị ngôn ngữ gọn gàng dứt khoát của anh làm cho kinh
hãi. Câu nói mỹ nữ kia mặc dù xuôi tai, nhưng tiếng nói khàn khàn của
anh quá ám muội.

“Cảnh tiên sinh…” Lúc này một nữ phóng viên thân mật bám lên cánh tay anh. “Tòa soạn chúng tôi tối nay có lễ kỷ niệm, anh có muốn tới hay
không?”

Oa a ~~ nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim. Nhân Nhân thốt ra: “Em và anh trở về!”

Nữ phóng viên kinh ngạc, Hà Phi kinh hô, Cảnh Chi Giới mỉm cười cũng
quay đầu thấp giọng nói với nữ phóng viên kia: “Xin lỗi, tối nay tôi
muốn hẹn hò cùng người phụ nữ đẹp nhất V.J” Lời ngon tiếng ngọt anh nói
đến lưu loát tự nhiên.

A oa a ~~ Hà Phi nhăn chân mày. Còn, đẹp nhất? Thật là, biến cô thành người tàng hình sao, quá độc!

Không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con, sợ gì!? Nhân Nhân thu máy
vi tính về. “Đúng” Cô nói với nữ phóng viên không biết tốt xấu kia, dám
tranh đoạt đàn ông với cô, ném ra nụ cười thắng lợi. “Thật xấu hổ, Cảnh
tiên sinh đã hẹn tôi”

Hà Phi túm cánh tay Nhân Nhân. “Tổ trưởng, không nên tùy tiện đến nhà đàn ông!” Cô kề tai nói nhỏ với Nhân Nhân. “Vạn nhất anh ta là tên biến thái thì sao?”

“Ờ” Nhân Nhân rút đĩa ra, thấp giọng lặng lẽ nói. “Hà Phi, cậu trước
tiên đem tài liệu mang về công ty cất đi” Cô kề sát lỗ tai Hà Phi. “Yên
tâm, tổ trưởng có que điện” Dám làm loạn thì cho điện giật chết anh!

~~***~~

Mấy con cá cỡ bàn tay, bơi lội dưới ánh đèn trong bể cá. Bể cá trong
suốt bằng thủy tinh, phản chiếu ra khuôn mặt mỹ lệ, biểu hiện trên mặt
có chút kinh ngạc.

“Oa!” Nhân Nhân ngây ngẩn trước bể cá. “Con cá này em đã thấy!” Cô đã đọc qua ở trong sách, một con cá màu đỏ, còn có một con cá vàng viền
trắng, còn cá da báo… “Đây là…” Cô suy tư nghiên cứu tên.