
mặt của cô ta tỏ rõ sự khinh bỉ. Cô ta nghĩ tôi thèm bắt tay cô ta lắm chắc?
Rồi tôi vỗ ngực Dim mấy cái rất nhẹ, ra ý tôi biết Lan.
- Lần trước anh gặp Phong rồi đúng không? Trái đất tròn mà, chúng ta đều quen nhau.
Dim nhìn tôi, mỉm cười, gật đầu thay lời đáp lại. Thấy tôi không giống đang tức giận nên Dim tỏ ra thoải mái và nhẹ nhõm hơn, cứ nhìn biểu hiện của anh ấy mà xem, như trút đi cả tấn gánh nặng.
Huy giơ tay lên khoác vai tôi thân thiết, hếch cằm lên hỏi.
- Chị không giới thiệu à?
Tôi xoay mặt nhìn Huy chỉ thấy mắt cậu ta đang nháy loạn lên. Mất vài giây để tôi kịp nhận ra cậu ta đang cố ý giúp tôi.
Tôi không kéo tay Dim, chỉ đứng và chỉ vào anh ấy.
- Là chồng tôi, Jim. Bọn tôi cưới nhau cũng được gần bốn năm rồi. Còn đây là em gái bạn tôi.
Tôi “tiện thể” giới thiệu luôn Lan. Đó là cách để tôi khẳng định vị trí của tôi và cô ta khác nhau như thế nào.
Suốt cuộc trò chuyện sau đó, Lan không tham gia nhiều, chỉ đưa mắt liếc tôi vài lần hoặc nói riêng với Dim điều gì đó. Theo như những gì tôi nhận thấy, mối quan hệ giữa Dim và Lan không đơn thuần chỉ là bạn. Khi cô ta bế đứa bé, Dim nhìn đứa bé rất âu yếm dù không thể hiện nhiều bởi vì tôi còn ở ngay đây, ở cạnh anh ấy.
Tôi không biết cuộc trò chuyện kết thúc như thế nào, Dim đưa cô ta về ra sao, Huy tạm biệt tôi lúc nào và tôi về nhà bằng cách gì, tôi cứ đứng im trước cửa nhà. Kể từ lúc tôi nhận ra sự việc nghiêm trọng hơn tôi từng nghĩ, tôi đã phải đấu tranh tinh thần rất nhiều giữa tin tưởng và không tin tưởng. Khoảng cách giữa hai điều đó mỏng manh tới mức chạm nhẹ một cái là đứt đoạn, rời rạc. Chúng tôi cưới nhau bốn năm, ngoài tình yêu và sự nhẫn nhịn, chúng tôi chẳng có gì hơn. Mà không phải, phải là tôi chẳng có gì hơn.
- An, sao em lại ngồi ở đây?
Tôi nghe thấy tiếng Dim ngay gần, ngoảnh lại đã thấy anh ấy đứng ngay cạnh tôi với vẻ mặt lo lắng.
- Em đã ngồi đây bao lâu rồi?
Dim nhìn tôi từ trên xuống dưới, vẫn bộ đồ lúc chiều và sự bụi bặm sau một ngày dài ở ngoài.
Nếu bây giờ có ai đó hỏi tôi về cảm giác hiện tại chỉ bằng hai từ, tôi sẽ trả lời, là “chơi vơi”. Tất cả những gì tôi nghe thấy, nhìn thấy đều như rơi xuống từng thứ từng thứ một ngay xuống chân tôi nhưng lại chẳng hề vỡ vụn, cứ chồng lên từng lớp một cao ngất, ngạo nghễ xuất hiện trong tầm mắt tôi, bắt tôi phải tiếp nhận nó. Tôi mỉm cười, ngẩng cao đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời không sao, đen một mảng lớn thâu vào trong đáy mắt tôi, hằn lên tâm trạng tôi lúc này.
- Em đợi anh, đợi thử xem cảm giác anh phải chờ đợi em như thế nào. Xem nó có dễ dàng không? Có thoải mái không? Mười phút đầu, em thấy khó chịu. Ba mươi phút sau, em thấy bức bối. Một tiếng trôi qua, em thấy chán nản. Ba tiếng rời đi, em thấy mệt mỏi. Và bây giờ là đã được sáu tiếng hai sáu phút bốn hai giây, anh về, em đợi được anh…
Tôi thu tầm mắt, xoay mặt nhìn Dim, gượng gạo nở một nụ cười.
- … nhưng trong lòng em đã từ bỏ việc đợi anh từ ba tiếng trước rồi.
Dim ngỡ ngàng, môi anh ấy run lên như định nói điều gì đó nhưng không cất lên thành lời.
Dim của tôi, sau một ngày dài như vậy vẫn đẹp trai, đáng yêu, tốt bụng và dễ mến. Vẻ ngoài của anh ấy chưa từng làm tôi mê đắm ở giây phút đầu nhưng dần dần ở bên nhau lâu, mỗi ngày tôi lại cảm thấy bản thân lún sâu vào tình yêu với anh ấy, cười tít mắt vì nhìn thấy anh ấy và dễ dàng yếu lòng trước bất cứ hành động nào của anh ấy.
Tôi bước đến gần Dim, chạm nhẹ vào má anh ấy rồi đứng lặng im ngắm nhìn khuôn mặt anh ấy. Khuôn mặt này đã bao lâu rồi tôi mới nhìn thật kỹ như bây giờ, đã bao lần nhìn rồi lướt qua, chạm nhẹ rồi thôi. Đã bao lần tôi ỷ lại vào việc bên nhau thật lâu để quên đi dấu vết của thời gian, quên đi việc nhìn ngắm người đàn ông của tôi, quên đi việc quan tâm anh ấy còn ở bên tôi nhiều hay ít.
- Thế mới hiểu anh đã phải can đảm và mạnh mẽ rất nhiều để có thể chờ đợi em trong suốt ngần ấy năm. Một nửa tuổi trẻ của anh đã dành để đi theo em và cho em bờ vai để nương tựa mỗi lúc mềm yếu. Anh dành những năm đầu của tuổi ba mươi để ở bên em, mang cho em cuộc sống và cái nhìn mới. Đôi lúc em nhìn em trong gương, em tự hỏi bản thân có điều gì tốt đẹp để có thể khiến một người đàn ông chấp nhận chờ đợi tình yêu từ nơi em. Rồi có những ngày, em dừng việc ngắm bản thân mình, em nhìn anh và hiểu rằng em nên thấu hiểu anh hơn, thấu hiểu tình yêu của anh dành cho em hơn là chỉ biết đón nhận nó.
Tôi khẽ dịch người, ôm lấy Dim, áp mặt vào ngực anh ấy, thở dài.
- Yêu em, vất vả cho anh rồi…
Từ lúc tôi bắt đầu nói, Dim không nói lại dù chỉ một lời, đôi lúc tỏ ra ngạc nhiên và bối rối nhưng hầu hết anh ấy vẫn giữ thái độ bình thường, không gấp gáp mà cũng chẳng lo lắng như thể anh ấy đã biết trước tôi sẽ nói gì đó với anh ấy.
Chúng tôi đứng ôm nhau trước cửa nhà như hai kẻ ngốc vì quá lạnh mà va phải nhau rồi chẳng muốn rời xa. Không b