
. Cả 2 vẫn
bang bang thẳng đường mình đi, và nếu tiếp tục như vậy, họ sẽ va vào
nhau, nhưng dường như không có ai có ý định nhường đường cả. Du Du hất
cái mặt có nó lên, và bước đi rất vững vàng. Đến giao điểm của 2 người,
nó vẫn ưỡn mình ra, cố tình cho có sự va chạm, để cho Thiên Tư biết con
nhà nông như nó mạnh đến cỡ nào. “Cốp!” . Vai và một phần cánh tay va
vào nhau rõ mạnh, nó vẫn lướt qua như không có gì xảy ra, một cái liếc
xéo của Du Du gửi đến Thiên Tư, nó thì thầm đủ cho 2 người nghe: “Ở
trường, tôi với cậu ngang nhau, không phải cậu chủ với người làm, bởi
vậy đừng nghĩ tôi sẽ nhường cậu”, rồi nó giơ chân đạp thật mạnh xuống
chân Thiên Tư. Chưa chuẩn bị được tình huống bất ngờ này, cậu ta “dính
đòn”, co chân lên vì đau. Du Du bước đi sung sướng, vì trả được phần nào mối thù, nhưng vẻ mặt thì chẳng vui vẻ tí nào, ngược lại còn nhăn nhăn
như khỉ. Đi được một đoạn khá xa, nó nép vào bức tường, xoa xoa cái vai, cái tay và bàn chân đau vì dồn lực quá lớn. Thiên Tư đứng tại chỗ một
mình, cũng đang xoa xoa thương tích, cậu ta lẩm bẩm:
- Đồ Nhà Quê, lúc nãy tôi mà không hơi nghiêng người thì cái vai của cô chết chắc, đúng là đồ cứng đầu, mà cô ta cũng mạnh thật!
Đông Nghi ngỏ ý cùng về với Du Du, vì sợ rằng nó sẽ bị phục kích bởi fan của Đại Bảo, nhưng Du Du từ chối, vì không muốn Đông Nghi biết chỗ mình ở.
Nó phóng thật nhanh khi chuông trường vừa báo hiệu. Cũng may không bị ai theo dõi, hoặc không ai quan tâm lắm vì nhìn nó chẳng có tí gì thu hút
cơ mà, nó nghĩ vậy và thấy: không đẹp hóa ra lại may mắn cho nó trong
tình huống này…
***
Du Du nhảy bổ ra từ phía sau bức tường.
- Tại sao cậu lại đi theo tôi.
Nó vô cùng ngạc nhiên khi người đứng trước nó lúc này là anh chàng cùng
lớp, Nobu. Nó đã nghe có tiếng chân đi theo sau khi rời trường không xa, nó nép vào để bắt quả tang tại trận, để hung thủ không thể chối cãi. Vẻ mặt hốt hoảng của cậu bạn Nobu làm nó vô cùng ngạc nhiên, vì vẻ mặt đó
khác hẳn vẻ mặt lạnh lùng trên lớp.
- Tôi…tôi…
- Nói mau, không thôi tôi la lên bây giờ!
- Tôi chỉ muốn theo cậu xem cậu có về cùng Đại Bảo nữa hay không thôi.
- Việc đó thì liên quan gì đến cậu?
- Vì…vì…
- Vì sao?
- Vì tôi để ý Đại Bảo..
Câu trả lời làm Du Du choáng váng. Nó không hiểu câu trả lời này cho lắm,
nhất là trong tình huống này. Quả thật là một ngôi trường kì lạ và cũng
có những con người quá kì lạ…
- Mình cũng không biết sao mình lại rất thích Đại Bảo nữa.
- Nhưng cậu là con trai, và cậu lại rất đẹp trai cơ mà!
- Mình không biết, lúc trước mình cũng đã quen bạn gái, nhưng không hiểu
sao khi gặp Đại Bảo tim mình lại đập mạnh đến như vậy, và từ đó, mình
xem Đại Bảo như là một thần tượng trong lòng mình vậy.
- Trời ạ, lúc đầu nhìn cậu mà mình phải ngất ngây theo, vì cậu quá đẹp
trai, vậy mà…Mình hiểu rồi, cái đó là do tâm lý con người thôi, từ từ
rồi cậu sẽ chữa được bệnh này, nếu có thể giúp thì cậu cứ nói với mình.
- Nhưng cậu đừng nói với ai là mình thích Đại Bảo nha.
- Được, nhưng với một điều kiện.
- Gì cơ?
- Cậu phải gia nhập nhóm của mình với Đông NGhi, và kết bạn với tụi mình, được chứ!
- Ok
Vậy là Du Du đã có thêm một người bạn mới, mặc dù với tính cách kì dị, và
hơi “lưỡng tính” một chút, nhưng anh chàng này có vẻ rất chân thật, và
gần gũi, chứ không hề lạnh lùng và kênh kiệu như một số người trong lớp, và điều thú vị là anh ta lại thích Đại Bảo nữa cơ chứ
TIẾP TỤC NHỮNG MÂU THUẪN
Công việc ở INNO cũng không bận bịu mấy, thời gian còn lại nó dành để học
bài. Nhất Kim Toyo có một chất lượng giáo dục rất tốt, các bài giảng vô
cùng dễ hiểu và bài bản. Nó thầm cảm ơn bà chủ đã cho nó có cơ hội học
hành ở một nơi như vậy. Tạm thời đến thời gian này, vụ “Tìm kiếm nhân
vật thứ 6 của Itê xem chừng đã dịu xuống”. Cũng may 2 anh em Thiên Tư và Thiên Tứ thường hay ra ngoài tụ tập bạn bè chứ không kéo về nhà, nếu
không, mọi người sẽ bắt gặp nó trong bộ dạng đồng phục người giúp việc,
lúc đó thì sẽ không biết tính sao. Nó cũng dần thân thiết với chị Uyển
Thanh hơn, chị là người rất rụt rè. Khi mới vào làm việc ở đây, chị cũng có tâm trạng như nó, bắt gặp những ánh mắt lạnh lùng đã làm chị trở nên ít nói hơn. Những buổi ăn trưa ở phòng nhân viên dường như đã rôm rả
hơn, bởi nó luôn kéo mọi người vào một chủ đề nào đó. Mọi người rất vui
khi được hỏi tới, vì dường như họ chưa từng được nói nhiều đến như vậy
trước kia ở INNO Gia.
Mọi việc có vẻ đều chuyển biến tốt, riêng nó và Thiên Tư vẫn đối đầu nhau
như nước với lửa. Chạm mặt nhau trong nhà, nó và Thiên Tư “trao” cho
nhau những cái nhìn sắc như dao. Ngược lại, nó vô cùng yêu quý Thiên Tứ
bởi những ánh mắt dành cho nó, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những nụ cười mà nó chưa bao giờ thấy xuất hiện ở trường.Du Du đem hộp cơm của mình và 2 cậu chủ ra rửa, và nó phát hiện hộp cơm
Thiên Tư lúc nào cũng còn nguyên. Nó vô cùng bực tức khi phải đổ những
đồ ăn đó đi, thật là phí phạm quá chừng, nó nhận ra vì cái khăn vàng bao bên ngoài dành cho cậu ta. Nó không thể bảo bà Khaly đừng chuẩn bị cơm
cho cậu ta nữa, vì nếu không phải