Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324852

Bình chọn: 8.00/10/485 lượt.

trong một chiếc xe hơi quý tộc. Cách đó không xa, 1 chiếc xe màu đen đang đứng yên, chờ cho chiếc xe của Kasumi đi khuất, chủ
nhân ngồi trong chiếc xe đen ấy mới ra lệnh: “Cho xe đi được rồi”. Người tài xế gật đầu: “Vâng thưa cậu chủ Kazu”…

Du Du mải mê ngắm chiếc xe sang trọng, màu trắng của nó làm Du Du tưởng
tượng ra một con bạch mã, mà chủ nhân của Bạch mã sẽ là Hoàng tử…Chiếc
xe này liệu có khác gì với chiếc xe màu đen của Thiên Tư và Thiên Tứ hay đi không? Ánh mắt Kasumi nhìn nó đầy thú vị. Những câu hỏi ngỡ ngàng,
như: “Đây là cái gì?”, “ Cái này dùng ra sao?”…nó giật mình văng ra cái
ghế khi nhấn nhầm vào cái nút gì đó mà thình lình cái màn hình LCD từ
đâu kéo xuống. Cả anh tài xế và Đại Bảo đều bật cười khi thấy sự ngô
nghê của nó. Khi chiếc xe gần đến trường, Du Du chợt nhớ ra điều gì đó
rất đáng sợ, nó quay sang ngay:

- Mình nhờ cậu một việc được không? Nó ấp úng.

- Giữ bí mật rằng cậu sống ở Itê chứ gì?

- Sao…sao…cậu biết, mặc dù tớ sống ở đó, nhưng tớ không phải con nhà giàu mà chỉ là…

- Cả trường đang truy tìm nhân vật thứ 6, mà tớ thấy cậu không ra mặt,
chứng tỏ cậu có lý do riêng mà! Yên tâm đi, mình là bạn thân của INNO
mà!

Đại Bảo không để nó nói hết câu. Nó không biết cậu ta có biết cái vế còn
trống kia là chữ “Oshin” hay không, nhưng cậu ta biết nó từ INNO Gia,
điều đó thật là khó hiểu, nhưng cậu ta hứa sẽ giữ bí mật nên nó cũng
không quan tâm nữa. Xe dừng trong khuôn viên trường, một đám nữ sinh đã
mai phục từ bao giờ, bao quanh xe, các nữ sinh hô tên Đại Bảo liên tục.
Lúc này Du Du phát hiện ra rắc rối nhưng đã muộn. Anh tài xế xuống xe mở cửa cho Đại Bảo trước, cậu ấy bảo cứ ngồi yên trong xe nên nó không hề
nhúc nhích. Cậu ta đi vòng qua và mở cửa xe phía Du Du, và mời nó bước
ra. Hành động lịch thiệp đó không làm cho nó vui vẻ, mà trái lại gây cho nó ngỡ ngàng và hoang mang vô cùng. Chẳng lẽ anh ta không nhìn thấy
những ánh mắt hình viên đạn, những ánh mắt sắc như dao, căm thù, ngạc
nhiên, khinh biệt dành cho một đứa nhà quê như nó hay sao. Du Du bước
xuống trong tiếng xào xáo xung quanh. Du Du liên tục xua tay phân bua:
“À, chỉ là đi nhờ thôi!”. Chưa kịp thuyết phục được ai thì tên Đại Bảo
đã nắm tay nó kéo đi trong muôn vàn ánh mắt ngỡ ngàng, kể cả nó…

Sóng gió chưa thực sự bắt đầu…

***- “Ồ, nghe nói cậu đi chung xe với Đại Bảo hả?” Đông Nghi tò mò hỏi nó,
xung quanh trong lớp cũng có khá nhiều cặp mắt không mấy thiện cảm đang
soi mói.

- Chỉ là gặp giữa đường và cậu ấy đi nhờ thôi!

- Ganh tỵ thật đấy, các hotboy chưa bao giờ cho ai quá giang cả, lúc
trước có cả đống người mai phục gần đấy để được đi nhờ, mà chưa bao giờ
thành công cả, bọn họ đều phớt lờ, xem ra cậu là người đặc biệt đấy!

Du Du không cho đó là điều may mắn, mà trái lại, bắt đầu từ bây giờ nó
phải thật cẩn thận trước những ai yêu thích Đại Bảo, chỉ vì lên xe đi
cùng với chàng hotboy thứ 3 của A1.

- Cậu có quan hệ gì với Đại Bảo?

Một giọng nói lạ từ phía sau lưng làm Du Du vô cùng hoảng hốt. Một cậu bạn
cùng lớp, trông vô cùng bảnh bao, và thanh tú, nhưng ánh mắt nhìn nó lại y hệt những cô gái bu quanh chiếc xe vừa nãy.

- À, mình chỉ là tiện đường đi nhờ xe thôi.

- Có thật không?

- Thật mà. Cậu nghĩ sao khi ghép đôi một đứa như tôi với Đại Bảo?

- Chẳng hợp tí nào.

- Thì đúng vậy, bởi vậy không có gì đâu.

Cậu bạn này coi bộ cũng dễ bắt chuyện. Cậu ta không quá kiêu căng như các
thành viên khác trong lớp, nhưng Du Du cảm thấy có điều gì đó hơi lạ lạ.

- Mình là Du Du, mình có thể biết cậu tên gì được không?

- Tôi là Nobu.

- Nobu? Tại sao cậu lại quan tâm đến Đại Bảo như vậy?

- Không liên quan đến cậu.

Sau vài câu trò chuyện, vẻ mặt lạnh lùng của cậu ta lại trở về như cũ. Du
Du biết nếu mình có khai thác tiếp cũng không được gì thêm, nên đành
quay lên.

Giờ nghỉ trưa, Du Du đi tìm cho mình một vị trí yên tĩnh cho riêng mình, nó rón rén, tránh những cặp mắt thù địch. Cuối cùng nó tìm được một góc
khuất trên khu sân thượng của khối 10. Có hẳn một cái bậc cho nó ngồi và trải bữa ăn trưa của mình ra đó. Nó không dám ngồi ăn trưa cùng Đông
Nghi, vì sợ Đông Nghi sẽ phát hiện ra hộp cơm “dị” của nó mất. Nó hít
một hơi thật dài, trên sân thượng thật là mát, gió lồng lộng, dễ chịu, y như đứng trên cánh đồng của Đum Cha, chỉ có điều là không có mùi thơm
của những cây cỏ quen thuộc. Nó mở hộp cơm của mình ra, thích thú ngồi
ăn. Có ít nhất là 2 khuôn mặt ở A1 sửng sốt khi hộp cơm của họ được bao
bọc một cách quá con nít, một hộp màu vàng, và một hộp màu xanh…

Hết giờ trưa, Du Du quay về lớp, nó thấy Thiên Tư đang đi ngược chiều. Nó
đoán ra ngay mà không lưỡng lự giữa 2 anh em, vì ánh mắt khinh miệt đang hiện rõ trên mặt hắn ta, nhìn thấy nó mà vẫn như không. “Lửa hận” trong lòng nó đang bùng lên sùng sục, nhất là cú quê hôm qua ở phòng Thiên
Tứ, báo hại nó đứng chết trân không biết giải thích thế nào, cũng may
Thiên Tứ chỉ cười và giải vây cho nó bởi câu nói: “Cô bé đừng để ý đến
lời chọc ghẹo của Thiên Tư”, và rồi còn vụ cơm hộp sáng nay, bao nhiêu
đó thôi cũng đủ nó ăn tươi, nuốt sống cái tên hách dịch này


Old school Swatch Watches