XtGem Forum catalog
Ngốc! Em Là Của Anh

Ngốc! Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329335

Bình chọn: 9.00/10/933 lượt.

hứ hạnh phúc thật giản đơn như vậy, chỉ cần cùng nàng vui vẻ, cùng nàng nấu một bữa cơm đơn giản đầm ấm như thế này thôi.

Đang thả mình trong dòng suy nghĩ miên man, Như Phong giật mình vì tiếng chuông điện thoại của Hạ Dương kêu vang ngày càng lớn ở bên ngoài, bất đắc dĩ phải bắc nồi canh đang đun trên bếp xuống.

- Có gì gấp ko mà gọi nhiều thế nhỉ? Như Phong băn khoăn nhìn màn hình điện thoại của Hạ Dương, những 5 cuộc gọi nhỡ rồi cơ àh?

- Có chuyện gì hả thầy? Hạ Dương đã trở về, nhìn Như Phong đang cầm dế yêu của mình hỏi.

- À, về rồi, Thùy Dương gọi em có chuyện gấp đó. Như Phong nói, đồng thời chìa tay về phía trước, muốn đưa điện thoại cho nàng.

- Thầy nghe máy rồi sao? Hạ Dương chột dạ tròn mắt nhìn chàng.

- Ko, Như Phong cười, chàng lại ko biết nỗi lo của nàng hay sao, em gọi lại đi, ngốc. Không nhịn được, Như Phong vẫn phải chê nàng một tiếng ngốc rồi cầm lấy hộp gia vị đi vào nhà bếp thực hiện công việc của mình.

Hạ Dương ngốc nghếch, vì sao chàng lại yêu nàng nhiều đến thế?

Như Phong vẫn ko thể thôi nghĩ về nàng, ở trong này vẫn nhìn ra ngoài theo bóng dáng của nàng.

Chợt, Hạ Dương ngã khuỵu xuống, ngồi bệt xuống đất vẻ mặt thất thần.

Sao nàng lại thay đổi đột ngột như vậy? Như Phong khó hiểu nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ lo lắng, sợ hãi vội vàng đi đến bên nàng.

- Xảy ra chuyện gì? Như Phong vực nàng dậy, thấy đôi mắt nàng ầng ậng nước, nàng đang khóc, Như Phong quặn lòng, người yêu tôi vì sao trở nên như vậy, trong đầu cũng lờ mờ đoán ra điều gì đó.

- Thầy…, Hạ Dương ở trong lòng Như Phong càng khóc lớn hơn, nàng như thế nào để nói ra đây?

- Nín đi, mồng 2 Tết, khóc nhè là “dông” cả năm rồi. Như Phong vẫn âu yếm nhìn nàng.

- Dương…, nàng nghèn nghẹn từng tiếng, Dương nó nói, hức.., nhìn thấy … bố… em đi cùng với chị Thu, là….là ở trong nhà Thu Tiến, là… có quan hệ…..

Suy nghĩ bị xáo trộn, Hạ Dương nói những câu ko đầu ko cuối, tuy nhiên, chừng như vậy cũng đủ để chàng hiểu được nỗi đau của nàng:

- Thật là…, sao lại khóc chứ? Tết nhất người ta đi chơi cùng nhau, chúc Tết là chuyện bình thường mà, đứng có quan trọng hóa vấn đề lên như thế. Như Phong cố gắng an ủi nàng.

- Ko, ko ngờ đến Hạ Dương lại phản ứng dữ dội ngay lập tức, Hạ Dương lắc đầu khuôn mặt đăm đăm, chính là thấy 2 người đó đi cùng nhau, “liếc mắt đưa tình”, có những hành động ko thể nhìn được. Hạ Dương buồn bã, ủ dột, âm lượng cũng nhỏ lại, rõ ràng bố đang phản bội mẹ em.

- Thôi nào, em cũng chưa rõ thực hư thế nào, đừng vội vã nhận định vậy, mình cần phải xem xét cẩn thận. Như Phong cũng ko muốn nàng bị ám ảnh bởi điều đó, chỉ có thế nói như vậy. Giờ thì mau đi ăn thôi, anh đói lắm rồi. Ọt ọt… Như Phong muốn nàng thóat khỏi suy nghĩ này, đành giục nàng đi ăn, miệng cố tình làm âm thanh dạ dày đang biểu tình thật hài hước.

- Ừa.

Bữa cơm với những món bình thường, chỉ khác do chính tay Như Phong chế biến, đáng lẽ ra nàng đã ăn ngon lành. Thế nhưng, vì trong đầu chỉ hiển hiện hình ảnh ông Kim dắt tay chị Thu Tiến vào nhà là nàng đã nghẹn họng, nuốt ko trôi bất cứ cái gì.

Gảy gảy những hạt cơm trắng ngần trong bát, Hạ Dương nàng đang ko biết phải làm sao. Rõ ràng, nàng đã cho bố một cơ hội, một cơ hội để rút lui, nàng sẽ coi như chưa biết chuyện gì hoặc giữa ông ấy và người đàn bà kia ko có gì.

Giờ, sự thể thành như thế này, nàng có nên tiếp tục giữ kín? Có nên cho mẹ nàng biết chuyện hay ko?

- Nè, há miệng ra nào? Như Phong ngồi bên cạnh, nhìn nàng ưu tư như thế thực ko đành lòng, nhiệt tình giúp nàng đút thức ăn.

- Thầy này, Hạ Dương nghĩ mình nên chưng cầu ý kiến, có thể người ngoài sẽ sáng suốt hơn chăng, chuyện của bố em có nên nói cho mẹ biết ko?

- Haiz…, Như Phong buồn bã đặt đôi đũa còn dang dở, nãy giờ ko ăn là vì nghĩ chuyện này hả? Ngốc mà, Như Phong cười buồn, em có thể giấu mãi được hay sao? Cái kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra, em ko nói thì cái kim đó vẫn sẽ bị mọi người nhìn thấy thôi. Chàng đau lòng vuốt nhẹ lên đầu nàng, giờ đây, nàng thực đang cần có một chỗ dựa.



- Dương! Sao con lại nằm ngủ ở đây thế hả? Con gái con nứa, về phòng mau. Bà Xuân lay con gái đang cuộn tròn trong chăn trên chiếc ghế dài, có chút ko hài lòng nhưng âm lượng vẫn cực nhỏ, ko muốn lớn tiếng với nàng trong những ngày đầu năm này.

- A, mẹ, nàng dụi dụi mắt, mẹ về rồi à? Trưa rồi sao?

- Còn sớm, 7 rưỡi thôi, bà Xuân nhìn nàng âu yếm, con gái bà chắc hôm qua đi về mệt nên mới ngủ quên ở đây mà, lên phòng ngủ tiếp đi, lát mẹ gọi xuống ăn cơm.

- Hơ, tưởng mẹ trưa mới về cơ mà?

- Hai, về sớm chút, trưa mình về nội, ko các chú ở quê nói mình là làm thì ko thấy bóng dáng, ăn thì đông đủ mặt mày.

- Dạ. Hạ Dương nàng tối qua thức đợi bố nàng về, hổng ngờ ngủ quên mất, cái chăn này chắc hẳn là ông đã đắp cho nàng, bố con đâu rồi mẹ?

- Ko biết, mẹ cũng vừa về,