XtGem Forum catalog
Ngốc! Em Là Của Anh

Ngốc! Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328593

Bình chọn: 7.5.00/10/859 lượt.

ầy thôi.

-Một bữa cơm được ko?

-Công lao của em “rẻ” như vậy thôi sao? Dù gì cũng là em mang tiếng để đổi lại tự do cho thầy, làm sao cho hợp tình hợp lí mới là người lớn chứ?

-Khó nhỉ? Vậy em muốn gì? Như Phong cũng ko so đo với nàng.

-Cái gì nhỉ? giờ còn chưa nghĩ ra ah, tạm thời kí sổ cho thầy nợ em 3 yêu cầu, tuỳ hứng em muốn thầy phải làm cho em. Hạ Dương âm mưu ra giá.

-Được! Gật đầu cái rụp, Như Phong vô tư vì nàng, chỉ cần nàng muốn chàng đều có thể hoàn thành hết ah.

Thấy Như Phong đáp ứng nhanh quá, Hạ Dương nghi ngờ mình xài chưa đủ “đô”, chỉnh giá:

-Mà ko, 3 hình như hơi ít, 5 được ko? Ah mà số 5 ko đẹp, để số 8 đi, số 8 là “phát” đó. Hạ Dương lau cha lau chau nhanh miệng.

-Quyết định là bao nhiêu? Như Phong ko kiên nhân hỏi nàng, cô bé này quả được đằng chân nâng đằng đầu, anh đã chiều nàng quá rồi chăng?

Coi bộ lão xì khói rồi nha, Hạ Dương tâm tình sung sướng nhìn bản mặt của Như Phong bị mình chọc tức, kết giá chốt phiên giao dịch:

-Thôi được rồi, hạ thủ lưu tình, dù gì cũng là thầy trò lại là hàng xóm nữa, mà lại mang danh vợ chồng 1 đêm, em “nể” thầy, chốt lần cuối cùng, 6 yêu cầu được ko?

-Được rồi, OK! cũng biết chọn số đẹp nữa. Như Phong ai oán ko nhìn cô nàng biểu cảm ra mặt.

Nói chuyện phiếm chẳng bao lâu thì về đến nhà rồi.

Thấy Như Phong dừng xe trước cửa ngôi nhà 3 tầng, nhìn người nào đó đang mở cửa, Hạ Dương thầm làu bàu, có mấy bước chân mà cũng bắt người ta đi bộ về nữa ah, ghét.

Cũng chẳng mong đợi người ta sẽ galăng mà ra mở cửa xe cho mình giống như trong phim hàn, nàng tự động mở cửa xe tính bước xuống.

Ấy vậy mà…

Như Phong đã kịp lúc, như thế nào mà cúi người xuống, nhấc bổng nàng lên trong tay, hướng nhà mình thẳng tiến.

Đấm thùm thụp vào ngực Phong ca, Hạ Dương tức giận:

-Thả em xuống, em tự đi được, ko dưng đưa em vào nhà thầy làm gì?

Cười một cái bí hiểm, Như Phong nháy mắt, đen tối nhìn nàng:

-Ko phải nói đêm nay vẫn là vợ chồng sao?

-Ah? Hạ Dương lạnh phát run, ko phải là muốn ta làm… chứ? Hại chết mình rồi, Hạ Dương lắp bắp quên cả việc nhảy xuống, ko phải giả vờ sao?

Biết đã thành công hù doạ nàng một phen, Như Phong cười hớn hở ghẹo nàng:

-Nghĩ đen tối ah? Hay là em muốn làm thật?

Lời nói khiến nàng ko chủ động mà xấu hổ, cúi mặt, lí nhí:

-Thôi đi, diễn cho ai xem chứ, thả em xuống. Dứt lời liền động tay động chân.

-Im! Như Phong nhẹ giọng quát nàng một tiếng, rồi cúi thấp hơn, bố mẹ thầy đang nhìn kìa. Bị theo dõi đó.

-Ah? Hạ Dương chột dạ, bị theo dõi nữa sao, nghé mắt qua bờ vai Như Phong, quả nhiên thấy cái đầu lấp ló trong cái xe cách đó ko xa, rùng mình nhún vai một cái, dài giọng, ừ thì im….m.

-Khoác vai thầy đi. Công khai đặt yêu cầu 1 cách trơ trẽn mà vẫn hợp tình hợp lí, khiến Hạ Dương nàng ko tình nguyện làm theo.

-Cười lên! Thánh chỉ ban xuống, Hạ Dương tức giận bắt buộc thay đổi khuôn mặt nhăn nhó, mẽo xệch bằng nụ cười bẽn lẽn, xấu hổ.

Yên tâm bồng theo thỏ con vào nhà, lướt mặt hai người lớn tuổi, Như Phong thoải mái sải chân rộng hơn, nhìn có vẻ gấp gáp.

Phía sau…

-Haiz…, thì ra là ở chung thật ha, lại còn làm nũng thế kia nữa? thảo nào… Bà Hoa nhìn ông Long than thở rồi hỏi, ông nói xem, nên để đẻ xong em bé rồi tổ chức hay là giờ giục nó cưới luôn đi?

-Khỏi phải hỏi cũng biết là đáp án đầu tiên. Ông Long ngáp dài rồi kêu lái xe rời đi.

-Sao ông chắc chắn như vậy?

-Còn ko hiểu sao? Nó sợ vợ nó mang bầu mặc váy sẽ ko đẹp. Nhìn xem, mới 2 tháng mà bụng đã như thế… ?

Bà Hoa bên cạnh gật gù xem như đã thông, thằng con mình cũng sâu sắc như vậy thật sao?

An toàn để Hạ Dương dắt xe đạp về nhà bên cạnh, Như Phong mới thở phào, lần này qua mặt bố mẹ một vố quá hoàn mĩ…

Đằng nào cũng sẽ là vợ mình thôi, ko lo 2 ông bà sau này nỏi giận nếu biết thực hư, Như Phong cười một cái tự mãn, cởi áo khoác tính về phòng lại nghe thấy tiếng chuông cửa.

Giờ này rồi mà còn ai đến nhà mình nữa?

Ko tự nguyện, Như Phong chậm chạp lững thững từng bước quay ra phía ngoài.

Nhìn thấy Hạ Dương đang đứng trước mặt mình nước mắt ngắn, nước mắt dài, trên người vẫn mang bộ váy khi nãy, ngực bất giác truyền đến cơn đau, Như Phong ôm người ấy vào lòng, nhẹ nhàng:

- Có chuyện gì thế? đừng khóc …

Hạ Dương vô thức vẫn đang mè nheo, ko để ý bị ăn đậu hũ, nấc từng tiếng nghẹn ngào.

- Thầy…, th...ầy…, huhu chẳng nói được lời nào, Hạ Dương tự nhiên lấy áo người khác làm khăn thấm.

- Thôi nào, chuyện gì cũng có cách giải quyết, con gái 18 mà khóc lóc thế này ko xấu hổ àh?

Như Phong ca ca quả nhiên là ko biết cách dỗ dành tiểu mỹ nhân, bất quá may mắn cho chàng là nàng ta ko giận, ngược lại, mồm miệng nín thin thít:

- Bố mẹ em về quê rồi. Chùi ngang chùi dọc nước mắt nước mũi xong,