The Soda Pop
Ngốc! Em Là Của Anh

Ngốc! Em Là Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327325

Bình chọn: 9.5.00/10/732 lượt.

ời ta muốn chơi mà? Làm 1 cái mặt nhăn nhó thất vọng, tự nhiên mà nũng nịu, ko biết rằng mình đang chọn nhầm đối tượng.

Dù vậy người kia cũng ko hề khó chịu, nhẹ nhàng vỗ về:

- Đứng lên đi, thầy dạy em.

Thật ko ngờ ah.

Thầy giáo của nàng quả nhiều tài năng.

Tuy ko hiểu về âm nhạc lắm nhưng nghe cũng rất hay đó. Bằng chứng là có rất nhiều người dừng lại xem thầy trổ tài kìa.

- Vỗ tay nhiệt liệt, Em phục thầy thiệt đó, làm sao em chơi được như thầy?

- Luyện tập nhiều đi, chàng đáp thật lòng. có dịp thầy sẽ dạy em cách chơi.

- Là thầy nói nha. Mắt long lanh, ko được nuốt lời ah.

- Nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt ko nuốt lời. Có cần phải ngoắc tay ko? Hướng nàng trêu chọc.

Hứ người ta đã 18t rồi đó.Quay đi ko thèm tiếp chuyện.

- Chơi chán chưa? Vào xem phim được rồi chứ? Đi bên cạnh nàng, ôn tồn hỏi ý kiến.

- Thầy nói sao? Xem phim ấy hả? Nàng thật ko nghe nhầm đó chứ?

Gật đầu.

Thì ra là thầy muốn xem phim thật. Nghĩ thầm.

- Để em đi mua vé. Nhanh miệng đề nghị.

- ko cần, thầy mua rồi. Giữ tay nàng lôi lên tầng, phim hài nhé ko có phim kinh dị đâu.

Hắc, phim kinh dị kìa.

Ông thầy là cố tình gợi lại chuyện cũ, cười nàng.

- Dạ, phim hài cũng hay đó, em cũng thích xem. Nàng hí ha hí hửng phụ hoạ.

Ngồi trong phòng chiếu tối om, chàng nhẹ đưa mắt ngắm nàng đang dựa trên vai.

Xem phim hài mà ngủ được e rằng chỉ có mình nàng.

Nhìn khuôn mặt " chưa lớn hết" của Hạ Dương, Như Phong thật tình sợ hãi.

Choáng toàn tập.

Nàng ngủ mà nước miếng còn chảy ra ko ngừng nghỉ, ướt cả vai áo chàng.

( Thật đáng thương cho Phong ca, *=* hắc hắc)

Cầm khăn giấy lau miệng cho nàng, nhỏ giọng thủ thỉ:

- Cảm ơn em Hạ Dương. Em rất giống với 1 người của tôi. Ước gì cô ấy là em.

Lên kế hoạch chinh phục sư phụ, đạp đổ sư mẫu tương lai.

Thùy Dương sốt sắng, sau khi tan học lập tức cùng Hạ Dương về nhà nàng.

Chung qui cũng vì nay là thứ 3, thần tượng ko có ở trường để nàng ngắm ngiá, buộc nàng phải đeo mặt nạ sắt mà đến tận nhà "ám sát".

Ông bà Kim Xuân thật quen thuộc Thùy Dương, coi như con gái trong nhà, ko phát hiện được ý đồ của nàng, vẫn nhiệt tình tiếp đón.

Sau khi ăn trưa, lẻn lên phòng Hạ Dương bàn bạc chuyện quốc gia đại sự.

Nghị quyết vừa được thông qua, 2 nàng tay xách nách mang đồ nghề để chiến đấu.

Quá lắm ko phải chiến đấu với giặc ngoại xâm hay tội phạm truy nã mà chỉ là tranh đấu với người bên kia bức tường mà thôi.

Ring... Ring... Ring...

Chuông reo hồi lâu mà chưa có người mở cửa.

- Có phải hay ko ngày đầu ra quân đã thất bại rồi? Đối phương ko xuất hiện nè. Thùy Dương có phần chán nản.

- Thực tình tôi cũng ko biết, có hôm Phong ca cũng ko ở nhà mà.Chậm rãi diễn tả tình hình.

Chính xác là nàng ko biết gì hết nha.

Căn bản vì ngoài giờ lên lớp, nàng cũng ít gặp thầy giáo ở nhà.

Mang tiếng là sát vách, chưa bao giờ thấy Phong ca mặc quần đùi ở nhà đâý.

( Ha: hic, Phong ca àh, huynh mặc quần đùi cho nàng ý xem thử đi. NP: cốc đầu, Đừng lắm chuyện, ko được để nàng nhìn cơ thể của ta, giảm trinh tiết đó. hắc hắc *=* )

- Vậy đành pó tay, xách đồ chuồn thôi. Thùy Dương lên tiếng chỉ đạo.

Tuy nhiên, cũng cho là hôm nay các nàng được thần may mắn gõ cửa đi.

Lời vừa nói xong, chưa kịp bước đi, cánh cổng đã mở rộng.

Phía trong là 1 thân ảnh cao lớn, tuy ko phải cơ bắp cuồn cuộn như lực sĩ quyền anh nhưng cũng được xếp vài loại vận động viên cử tạ đi.

Trên người mang độc 1 cái quần lửng trắng tinh, cùng 1 chiếc khăn tắm vắt vội trên vai, thân mình những giọt nước từ mái tóc ướt khẽ rớt xuống, lăn qua trán, lướt nhanh qua má, trượt xuống cổ rồi tan vỡ nơi vùng ngực săn chắc.

Quả nhiên là có sức hút đầy mị lực.

Chẳng qua có 2 nàng đứng đó, mỗi người 1 phản ứng khác nhau.

Thùy Dương nàng sau khi vô tình nhìn thấy, giật mình quay đi, thẹ thùng đỏ mặt.

Còn người kia trái ngược hoàn toàn, mắt căng ra hết cỡ, cố thu hết ảnh đẹp vào tầm ngắm, miệng nuốt nước bọt ừng ực thèm thuồng như đang đứng trước 1 cái đùi gà nướng thơm ngon.

Ước chi 2 nàng có thể đổi chỗ cho nhau?

Còn Như Phong chàng hoàn toàn vô tâm vô ý, chẳng qua đang tắm thì bị giục giã bởi tiếng chuông, tắm nhanh mặc vội, tưởng ai đó có chuyện gấp, ko ngờ lại là 2 cô học trò nhỏ.

Cũng may, nhờ da mặt dày hơn các nàng, cố tình coi như ko có gì, hướng người hàng xóm hỏi:

- Có chuyện gì thế em? Giọng trầm ấm ngọt ngào, bảo sao Hạ Dương nàng nghe chưa quen, im lặng hồi lâu ko lên tiếng.

- Ko phải em có chuyện gấp sao? Nhiệt tình hỏi lại

- Ah, đã hoàn hồn sau chấn động, hướng chàng đưa 2 ly nước, mẹ em pha đó, kêu mang sang cho thầy và anh Tùng, cảm ơn vì đã giúp em mua xe mới.

Thức ra mà