
h phải chịu trách nhiệm, nhưng hơn ai hết, anh biết rõ anh yêu nàng không phải vì hai chữ “trinh tiết” đó, biết mình đang cố gắng viện cớ để níu giữ mối tình này.
- Không được đâu, em làm sao mà qua ải của bà Vinh nhà anh được? Hạ Dương nhớ lại lời anh kể hôm qua làm lý do, bà bác hắc ám nhà anh sẽ chê em chết, anh Duy còn nói không được huống hồ…
- Anh lấy vợ chứ bác lấy đâu mà lo? Kệ bác chứ, mẹ anh kiểu gì cũng quý em cho xem.
- Hì, hi vọng là thế.
Hạ Dương thực tình không trách cứ anh bất kì điều gì cả. Với nàng, gia đình, tình yêu, bản thân mình, tất cả đều đã bị đánh mất, chẳng còn lý do để nàng tiếc nuối nữa. Chính vì thế mà khi Ngọc dừng xe trước cửa một phòng khám phụ khoa tư nhân, nàng có chút ngạc nhiên khó hiểu, thậm chí là hốt hoảng:
- Anh đến đây làm gì thế? Vừa nói vừa ngó ngía xung quanh, sợ sẽ gặp người quen thì phiền phức chết.
- Đi, vào với anh. Khác hẳn biểu hiện của nàng, Ngọc rất bình tĩnh, điềm nhiên dắt tay nàng đi vào.
Ngồi ở hàng ghế chờ, Hạ Dương có chút đỏ mặt. Dù hai người đã rất thân thiết, khăng khít về thể xác, chẳng có gì là chưa biết cả nhưng đi cùng anh đến nơi này vẫn khiến nàng cảm thấy ngại. Thế nên Ngọc vừa từ phòng bác sĩ ra, Hạ Dương đã phồng má:
- Anh có bệnh muốn khám thì đi cùng anh Duy chứ? Lôi em theo làm gì? Ngại chết.
- Phì. Đầu óc em có vấn đề à? Đây là phòng khám phụ khoa, khám cho em chứ cho anh đâu. Nói rồi đẩy nàng vào trong, vào đi, anh đợi ở ngoài.
Đến tận khi ra khỏi phòng khám, Hạ Dương vẫn chưa hiểu những việc làm của Ngọc có ý gì.
- Thế nào? Bác sĩ bảo có nhiễm bệnh gì không?
- ( Lắc đầu)
- Ờ, thế thì tốt rồi, làm anh lo, hôm qua anh không dùng “áo mưa”.
- Anh…
Hạ Dương nhìn anh khó hiểu, việc anh không dùng bao cao su khi quan hệ với nàng có phải là lý do để ngay ngày hôm sau đưa nàng đi khám không? Chẳng lẽ anh không chắc chắn về sức khỏe của mình? Nàng ngờ ngợ nhận ra, Ngọc có ý đồ khác, phải chăng anh đã biết được điều gì đó nên lo cho nàng?
- Sao nhìn anh kinh dị thế? Anh thấy có lỗi vì tối qua mà, nên muốn đảm bảo em được khỏe mạnh.
- Không có gì. Hạ Dương nghĩ, nhưng không hề nói ra sự băn khoăn của mình. Anh ấy đã hiểu và lo lắng cho nàng như thế, giờ đâu cần thiết phải nói gì thêm nữa.
Có lẽ câu chuyện sẽ chấm dứt ở đó, và nàng sẽ vô cùng cảm động với sự quan tâm của anh nếu như không có một người khác xuất hiện, vừa vặn nghe được câu nói “mang tính mờ ám cao và có khả năng suy diễn” kia:
- Dương à?
Lễ bế giảng năm học, người nào người nấy đều háo hức, hồ hởi vì cuối cùng cũng được nghỉ hè, ngay cả trăm học sinh lớp 12 sắp phải chia tay bạn bè, trường lớp để đối mặt với kì thi tốt nghiệp cam go cũng không giấu được nụ cười trên môi.
- Ê, lớp trưởng ơi, đi mời thầy chủ nhiệm đến dự liên hoan đê.
- Ờ, dọn bánh kẹo hoa quả ra đi, Vinh “voi” đi lấy bánh về chưa?
- Nó đang về rồi.
- Ừ, Dương, mày đi với tao đi.
- Ok.
Khoác tay Thùy Dương đi ra ngoài, Hạ Dương vừa đến cửa lớp liền gặp Minh đang thở hổn hển:
- Từ từ, sao phải vội vã thế? Hạ Dương cầm lấy bánh đưa cho Thùy Dương mang vào, bây giờ tui mới đi mời thầy xuống lớp thôi.
- Bánh về, bánh về. Tiếng nhỏ Dương lanh lảnh chạy vào trong.
- Phù… phù..., Minh cố gắng điều tiết hơi thở, bọn mày đứa nào muốn nhìn mặt vợ thầy Phong thì nhanh chân nhanh tay, tao vừa gặp ngoài cổng trường kìa, nhanh còn kịp. Xinh dã man luôn.
Tiếng Minh “voi” vừa dứt, cả loạt người đã ào ào chạy ra khỏi phòng học, “buổi cuối rồi, sau sẽ không còn cơ hội gặp nữa đâu”, chỉ riêng Hạ Dương lặng người vẫn chôn chân tại chỗ.
- Sao thế? Đi mau.
Thùy Dương chạy ra, lôi tay nàng đi về phía cuối hành lang dãy nhà bên, từ đây có thể nhìn ra phía cổng trường mà lại tốn ít thời gian hơn.
Đứng bên cạnh Như Phong đang mặc cái áo đồng phục lớp 12D1 là một cô gái mặc váy màu xanh lam, da trắng, tóc buộc vổng lên nhìn không chê vào đâu được.
- Chẹp chẹp, vợ thầy teen thế mày nhỉ? Xinh thật, cơ mà tao thấy đứng với thầy Phong nhà mình cứ buồn cười sao ấy, mỗi người một phong cách, thiếu đường đánh nhau quá.
- Ê, nghĩ gì thế hả? Tao đang nói với mày đấy.
- Hở? À, ừ. Hạ Dương lúc này mới liếc nhìn cô gái, hơi nhíu mi nhận ra Khiết Linh. Chị ấy sao lại xuất hiện ở đây nhỉ? Đóng vai trò là vợ thầy Phong à? Vậy cũng tốt, dù sao thì sổ hộ khẩu nhà mình cũng trả lại cho mẹ rồi, chẳng còn liên quan gì đến mình cả.
- Haizzzz…, mà này, mày còn nhớ bức hình chụp thầy với vợ không? Ô hay, hồi ở sân bay, mẹ con Linh lớp mình chụp đó, có vẻ không giống chị này nhỉ?
- Xùy, đa nghi quá, phải hay không mắc mớ gì đến mình, nhìn lũ sói kia chảy dãi với thầy mà mày còn chưa choáng à? Về lớp thôi.
- Uầy, bao giờ mình mới được như người ta, huhu, Thùy Dương đi theo Hạ Dương về lớp tiện đường than thở, mà còn mày nữa,