XtGem Forum catalog
Ngẫm

Ngẫm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325252

Bình chọn: 7.00/10/525 lượt.

ng vô phạt.

_Em không hiểu…

_Anh cũng không biết mình đang nói gì, có lẽ vì thế giới đó không phải là của mình, chỉ có họ mới hiểu những nỗi đau của họ.

Tới nhà, tui xuống xe, má cũng về nhà rồi. Linh vô nhà chào má tui rồi
mới ra về, thấy Linh, má vui lắm. Còn ba thì vẫn chưa về.

_Tối rồi, để anh đưa em về.- tui nói

_Vậy ai đưa anh về?- Linh hỏi

_Anh lấy xe rồi đi với.

_Cũng được.- Linh cười, để lộ cái răng khểnh.

Đap xe đi với Linh, em cứ nói về chuyện khi nãy. Tới nhà Linh rồi.

_Vô nhà uống nước đi rồi về.- Linh nói

_Thôi, trễ rồi, anh về đây.- tui từ chối.

_Ừm…em có chuyện muốn nhờ anh…- Linh chạy lại gần tui, thỏ thẻ

_Hả? Được không? Kỳ lắm…- tui nhăn nhó

_Được mà, giúp em đi….chồng yêu….- Linh lại làm cái bộ mặt mèo con nữa.

_Ừ…ừ..- tui nhăn mặt.

_Hi hi, cảm ơn chồng…chụt…- Em nhón chân rồi thơm lên má tui

_Ừ…anh về nha.

_Về cẩn thận nha…

Đạp xe đi được một đoạn, tui ngoái lại nhìn, chờ Linh đi vào nhà, đóng
cửa lại thì tui mới yên tâm. Về nhà, vẫn bổn cũ soạn lại, đánh răng rửa
mặt xong, quên luôn ăn tối. Tui lên phòng. Ra ngoài sân thượng, gió thổi mát rượi. Lấy điện thoại, làm việc mà Linh nhờ tui.

_Alô?

_Chào, bạn là Bảo, bạn của Linh phải không?

_Ừ, ai vậy?- giọng nghe vẻ mệt mỏi

_Mình là T, bạn của Linh, Linh nói cho mình biết về chuyện của bạn rồi.

_Thì sao chứ? Gọi điện để chọc phá tôi à?

_Không, không, đừng hiểu lầm. Linh chỉ muốn mình nói với bạn vài câu.

_Nói đi.

_Bạn không làm gì sai cả, hãy tự tin là bản thân mình, mặc kệ người ta
có nói gì, sống thật với chính bản thân, chính giới tính của mình mới là quan trọng. Đời người chỉ sống được một lần, hãy sống sao cho khi bạn
chết đi mà không còn gì để hối tiếc.

_....- đầy dây bên kia không nói gì cả, chỉ có tiếng khóc

_Đó là những gì Linh muốn nói với bạn. Cố gắng vượt qua đi bạn.

_Cãm…cảm…ơn…nhưng…

“Cạch…tút…tút…”, tắt máy rồi. Có chuyện gì vậy? Đang nói giữa chừng mà…Bất lịch sự vừa thôi chứ.

Không nghĩ ngợi lung tung nữa, tui xuống phòng. Nằm xuống giường, trằn trọc một hồi rồi ngủ tới sáng.

Sáng,dậy. Ăn sáng xong rồi lại xách cặp đi học. Đạp xe chầm chậm tới trường. Vẫn còn sớm.

Tới trường, nhìn vắng hoe, chỉ mới sáu giờ rưỡi, làm gì có chuyện tôi
đi trễ. Dắt xe vô, đứa trực cổng vẫn còn ngáy ngủ ghi số xe cho tui. Đi
lên lớp, có vài ba đứa đang trực nhật.

_Ê, nay vô sớm dữ vậy ông?- nhỏ lớp phó nhìn tui chằm chằm

_Lạ lắm à?

_Không, vô sớm thì phụ tui dọn dẹp đi.

_Giề? Hôm nay có phải tổ tui trực đâu?

_Thì cũng phải tổ tui đâu mà tui vẫn phải làm đó.- lớp phó nói

_Tại vì bà là lớp phó.

_Giờ làm hay là ăn chổi.

_Xì, không làm.

_Còn cãi nữa à?

_Ờ. Cãi đó. Ý kiến gì không?

_Không làm thì thôi. Hứ.

Nói rồi nó quay đi, tui ngồi đó cười đắc thằng, ké ké… Sáu giờ bốn mươi mới lục đục có người vô. Linh cũng giờ này mới tới lớp, nhìn em có vẻ
mỏi mệt lắm.

_Linh, sao nay đi học trễ vậy?- tui hỏi

_Hôm qua có chuyện anh à…- Linh đáp, mặt buồn thiu, hai mắt đỏ hoe như vừa mới khóc.

_Chuyện gì vậy?- tui lo lắng

_Bảo, nó tự tử rồi anh…

_Cái gì? Tại sao?- tui thất thần

_Nó uống thuốc trừ sâu…khuya hôm qua em gọi cho nhà nó thì mới biết.

_Ừm…thôi, vô lớp đi.

Đi bước vào lớp, mặt buồn rười rượi. Tui cũng chỉ biết thở dài. Cả buổi học hôm đó Linh ngồi im thin thít. Nhỏ Châu thì cứ len lén nhìn tui.
Chán.

Giờ về, định đi với Linh thì Vi chặn tui lại.

_T, Vi có chuyện muốn nói.

_Chuyện gì?

_Chuyện của Trang, Vi không thể không nói cho T biết được.

_Nói đi.

_Hôm bé Trang bị đánh…T chở nhỏ nào đi ngang nhà bé Trang phải không?

_Hơ…sao Vi hỏi vậy?

_Vì chuyện đó mà Trang mới bị đánh đó.

_Là sao? T không hiểu?

_Mấy ngày nay, ở nhà Vi, tối nào bé Trang nó cũng khóc. Nói chuyện thì lúc nào nó cũng nhắc tới T…

_.....- tui không nói được gì hơn, cứ nhắc tới chuyện cũ thì lại thấy chạnh lòng.

_Từ ngày T thành cặp với Linh, Trang lúc nào cũng ủ rũ. Hôm đó vì thấy T đi ngang qua, nó mới bực bội, cãi lại ông anh rể rồi mới bị đánh như
vậy…- giọng Vi bỗng chùn xuống

Tui đưa tay lên vuốt mặt, đúng là trò đời thật.

_Trang mong T đến với nó lắm, T suy nghĩ đi.

Nói đoạn, Vi bước đi một nước. Tui đứng đó, chỉ biết thở dài.

_T, đi về anh.- Linh níu lấy tay tui, em cười tươi lắm.

_Ừ, về.- tui nhìn Linh.

Phải làm gì đây?...Dấu chấm hỏi lớn tồn tại trong đầu tui là làm sao để cả hai người không đau khổ vì tui.

Chở Linh về nhà, em cứ luyên thuyên như chim sáo. Tui càng đau hơn