Disneyland 1972 Love the old s
Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325663

Bình chọn: 10.00/10/566 lượt.

u ngạo, không thích những người ngây thơ, ngu dốt, những
cô gái có khuynh hướng đơn giản, qua quýt, tốt nhất là những người con
gái có khí chất đoan trang, tính tình ôn nhu, như vậy mới phù hợp với
hình mẫu lý tưởng của anh

Khi cô đi tới bên cạnh anh, bước chân của anh ngừng một lát: “Nếu em không thích thứ gì đó, không cần miễn cưỡng bản thân”

Cô hơi sửng sờ, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng, cô tỏ vẻ đồng ý, lại làm
anh nhìn cô hồi lâu, dường như có chút không vui. Anh không cần phụ nữ
bên cạnh hoàn toàn phục tùng mình, cô cũng không phải là cấp dưới của
anh

Tô Tử Duyệt không biết áp lực nhàn nhạt trên người anh từ
đâu mà có, nhưng vẫn bắt kịp anh, rồi chui vào trong xe. Ở trên xe bọn
họ cũng không nói bao nhiêu, có lẽ thời gian tiếp xúc thật không nhiều,
ngày trước, cho dù là hẹn cùng nhau ăn cơm, phần lớn thời gian là hẹn ở
một chỗ nào đó, bọn họ tự mình đến đó. Thỉnh thoảng, anh cũng đến đón
cô, hẹn hò như vậy giống như hoàn thành nhiệm vụ cần thiết. Dĩ nhiên,
cũng có ngày nghỉ, cô cũng có thể nhận được quà tặng của cô, hơn phân
nửa là hoa, hoa rất đẹp, rung động lòng người, vừa nhìn là biết giá cả
rất xa xỉ.

Cô không thích hoa, cũng không ghét, nhưng cũng không có cảm giác khác, chỉ là anh đưa hoa tới, cô sẽ không vứt bỏ trực tiếp, mà tùy tiện cắm ở một chỗ nào đó, có một ngày đột nhiên phát hiện, cánh hoa đã héo, còn có vài cánh rơi xuống, thì cô có chút áy náy, thế nhưng lại đối xử với hoa không vận như thế

Cô nghĩ Giang Dực nhất định không đích thân đi mua hoa, cô không tưởng tượng nổi cảnh anh đứng
trước cửa hàng chọn lựa từng đóa hoa và hỏi thăm về hoa, nhưng mặt bên
cũng chứng thực điều đó là đúng, vì những bó hoa này do anh tùy tiện dặn dò người chuyển phát đến cho cô mà thôi, ý nghĩ như vậy và nửa sự thật
có thể làm cho cô trở nên thoải mái, vui sướng, cho dù cô chưa từng
thích chúng, nhưng cũng không cảm thấy áy náy, dẫu sao cô không có lòng, và người tặng hoa cũng không có ý

Bầu không khí bên trong xe có phần bị đè nén, nếu nói có nhiều người, sẽ cảm thấy bầu không khí này
áp lực khác thường, nhưng hai người bọn họ đều ít nói, chính xác mà nói, khi đối mặt với nhau họ rất ít nói chuyện, vì thế đối với bầu không khí này cũng tương đối quen thuộc. Tô Tử Duyệt quan sát khuôn mặt nhìn
nghiêng của anh, ngũ quan của anh tinh xảo, cân xứng, hơn nữa bất luận
là từ góc nhìn của người nào, đều có thể xem như phong cảnh để thưởng
thức. Xe băng qua mấy con đường nhỏ, đổi qua đường lớn, đèn đường hai
bên sáng rỡ, khiến cho ngũ quan của anh trong tầm mắt cô giống như hình
lập thể, ánh sáng màu vàng rọi vào trong xe, dừng lại ở trên mặt anh,
mang theo một chút mê ly nhàn nhạt, giống như đưa mình vào trong ảo
giác, mà anh chính là một trong nhân vật không có thật.

Tâm tình của Tô Tử Duyệt khá hơn một chút, Diệp Tiêu Tiêu từng hỏi cô, thích
Giang Dực ở điểm nào, lúc ấy cô trả lời không được, hình như là nói, anh không có khuyết điểm gì cả, vì thế bị Diệp Tiêu Tiêu khinh bỉ hoàn
toàn. Bây giờ cô có thể trả lời, cô thích khuôn mặt của anh, dung mạo
anh tuấn, ngũ quan tinh tế, đường nét rõ ràng, nếu như thật lòng đi tìm
thêm ưu điểm của anh, đó chính là vẻ thành thục và ổn trọng, nhưng ưu
điểm thứ hai là nhìn vẻ mặt anh tốt hơn nhìn kiến trúc xây dựng, còn có sự tự tin trên người anh, loại tự tin này được xây dựng trên tất cả nền móng, vì thế nói cho cùng, chỉ vì dung mạo của anh khá đẹp trai thôi. Ý nghĩ này đã thành công biến cô thành sắc nữ mất rồi.

Hình như
Giang Dực đã nhận ra ánh mắt của cô, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn cô
một cái, bốn mắt nhìn nhau, cô cười cười với anh, lập tức thu hồi tầm
mắt của mình, không hề cảm thấy mình nên xuất hiện vẻ mặt lung túng

Xe lại lái vào đường nhỏ nào đấy, nhìn qua cách trung tâm thành phố một
khoảng, nhưng sau một ngõ hẽm chật hẹp, dĩ nhiên là từng dãy nhà nhỏ bé , từng ngôi nhà được trang trí theo phong cách cổ, thậm chí không thiếu
đèn lồng đỏ được treo ở ngoài cửa, án nến trong đèn không ngừng lắc lư,
đây mới thật sự là cảm giác xuyên không. Nhưng, điều làm cho Tô Tử Duyệt hiếu kì không phải là vì sao thành phố lại có một chỗ như thế này, mà
là Giang Dực hết sức quen thuộc với nơi này

Giang Dực dừng xe ,
Tô Tử Duyệt nhìn một chiếc xe khác, lập tức biết rõ, những nơi như thế
này e rằng lại là quán cơm số lượng có hạn. Đúng như dự đoán, Giang Dực
mang cô vào một cửa hàng, tên cửa hàng dùng kiểu chữ đặc biệt, một chữ
cô cũng không biết, kiểu chữ mây bay nước chảy, nét bút rõ ràng, cực kì
có nét đẹp nghệ thuật, đáng tiếc cô không biết chữ đó là gì.

Mà ở hai bên tên cửa hàng có chữ giản thể, dường như để chú thích: Không cay không tê dại

Tô Tử Duyệt nhìn thấy 5 chữ kia, theo bản năng nhìn về phía Giang Dực, tựa hồ tràn ngập nghi hoặc, rõ ràng cô nói muốn ăn những món ăn cay, nhưng
anh lại mang cô đến nơi này. Cô hoài nghi anh căn bản đã nghe lầm lời cô nói, Giang Dực phát hiện nghi ngờ của cô, cúi xuống, nhưng không có
giải thích

Phục vụ nhìn t