
thật chặt. Sáng mai, khi bình minh thức dậy, là lúc mà anh Khương Vĩ cần làm phẫu thuật. Anh đã sắp không chịu nổi nữa rồi.
-Anh ơi, Vĩ cần quay lại viện gấp, Vĩ cần quay lại ngay, Vĩ mệt lắm rồi.
Bất giác anh giật mình khi nghe nó nói ttrong nước mắt. Tùng Lâm quay nguời ôm chặt nó lại thổn thức.
-Bi đừng lo, không cần Bi lo đâu, anh Khương Vĩ đã có ngưòi khác cho tim rồi, Bi đừng lo nhé, ngủ đi.
Nó thoáng ngạc nhiên, đưa đôi mắt ướt nhìn anh ngờ vực.
-Bi không tin anh sao? Bi nghĩ anh nói dối Bi sao? Trời Bi ngốc của anh, từ trước tời giờ anh có lừa Bi không? Không có đúng không? Không có mà,
vậy nên Bi yên tâm ngủ đi nhé, không sao đâu.
-Vậy anh, anh đọc cho Vĩ nghe chuyện đi nhé, Vĩ muốn nghe chuyện anh đọc.
Nó nhẹ nhàng đòi hỏi, lúc này đây không còn hạnh phúc nào hơn nữa, vậy là
lúc cuối đời mình nó vẫn còn được ở cạnh người mình yêu. Thanh thản…
Ôm chặt nó lai, Tùng Lâm cười nhẹ nhàng, một tay giữ nó trong lòng minh, một tay rút quyển truyện nhỏ ra.
-Anh đọc Bi nghe chuyện “Sự tích chiếc nhẫn có hình 7 ngôi sao” nhé!
Nó nhẹ nhàng gật đầu.
-Chuyện kể rằng: Ngày xửa ngày xưa, có 1 đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Cô gái
Hath rất xinh đẹp, thông minh và giàu có. Chàng trai Gimi nghèo khó,
chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành…
Để làm đẹp mình hơn trong
mắt người yêu, một hôm Hath quyết định vào tiệm duỗi tóc. Khi trở về,
Hath xinh đẹp và lộng lẫy gấp ngàn lần hơn. Mọi người đều trầm trồ khen
ngợi nàng là người đẹp nhất thế gian. Lời đồn đến tai thần Venus. Nữ
thần sắc đẹp rất tức giận vì Hath xinh đẹp hơn mình, nên bắt Hath phải
chết.
Và rồi nàng Hath chết, song sắc đẹp của nàng vẫn không tàn
phai. Chàng Gimi đặt nàng nằm trong 1 chiếc quan tài bằng pha lê, và
chàng quyết tâm đi đến cùng trời cuối đất tìm cách cứu nàng. Chàng đi
ròng rã ngày này sang tháng khác, vượt qua bao nhiêu khó khăn, đi qua
bao miền đất, giúp đỡ biết bao người dọc đường đi. Đến nơi chân trời xa
kia, chàng gặp được vị thần Eros. Thần tình yêu cảm động trước chàng,
thần chỉ tay lên bầu trời và dặn rằng:”Ở trong dãy thiên hà xa xôi kia,
có 1 chùm sao gồm 7 ngôi sao băng. Con hãy đến đó, và hái cho được 1
ngôi sao băng sáng nhất. Vào ngày cuối cùng của tháng 7, con hãy ném
ngôi sao ấy xuống trái đất, người con yêu sẽ tỉnh dậy. Nhưng sau đó, con sẽ phải biến thành 1 ngôi sao để thế chỗ cho ngôi sao băng đó, rồi suốt đời con sẽ chỉ là 1 ngôi sao. Con có chịu không?”
Những ai được
chết vì yêu là đang sống trong tình yêu, ta không quan tâm chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng được sống, chàng nghĩ. Và chàng tiếp tục lên đường.
Chàng đã hái ngôi sao băng sáng nhất, chàng đã chờ đợi ngày ngày để ném
nó xuống trái đất. Một ngày dài như một năm khi chờ đợi, chàng không thể chờ thêm được nữa. Chàng đã ném nó xuống trái đất trước 1 ngày. Đêm
30-7 năm đó, khi ngôi sao băng sáng nhất được ném xuống trái đất, gặp
lực ma sát cực lớn của bầu khí quyển, nó đã vỡ tung ra thành hàng trăm
mảnh nhỏ, làm sáng rực cả một vùng trời. Sau này, người ta gọi đó là mưa sao băng.
Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng
Hath vẫn nằm im, xinh đẹp. Mái tóc nàng mượt mà như suối nước, những
ngón tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại đến diệu kỳ. Cơ thể nàng vẫn lạnh ngắt.
Chỉ 2 dòng nước mắt nóng chảy trên gò má nàng, chảy mãi, chảy mãi. Chàng Gimi giờ trở thành 1 ngồi sao. Vì quá thương nhớ nàng Hath mà chàng
không thể thắp sáng nổi chính mình. Chàng dần mờ nhạt nhất trong cả chùm sao, mà sau này người ta gọi là chòm sao tình yêu.
Ngày nay, mỗi
khi gặp mưa sao băng, chúng ta thường mơ ước 1 điều gì đó. Đặc biệt, nếu gặp được mưa sao băng trong đêm 30-7, những người yêu nhau luôn mơ ước
mãi mãi không chia lìa. Sau này, khi sắp xếp lại bảng chữ cái, chữ cái
đầu tiên của tên 2 người được đặt kề cạnh nhau, theo thứ tự chàng đi
trước, nàng theo sau. Mong muốn 1 tình yêu bền lâu, những người yêu nhau cũng thường tặng nhau những chiếc nhẫn in hình 6 ngôi sao băng & 1
ngôi sao cô đơn mờ nhạt.
Tùng Lâm đặt quyển truyện xuống, nó đã
nhắm mắt lại rồi, nó không còn mở mắt ra nữa, khuân mặt nó thanh thản,
đôi môi vẫn đỏ, tóc vẫn bồng bềnh, khuân mặt thiên thần đó như đang ngủ
bình yên. Nơi khoé mắt, vẫn còn vương lại sự yêu thương.
Nó ngủ không dậy nữa.
Nó không muốn dậy nữa.
Nó về với biển.
Nó đi theo má.
Nó không mở mắt…
Anh ôm lại nó một lần nữa thật chặt, đặt lên môi nó một nụ hôn đầm ấm, đặt
lên tim nó một nụ hôn đầm ấm. Anh thay cho nó bộ quần áo đẹp nhất, kéo
chăn đắp lại cho nó khỏi lạnh. Rồi anh nhẹ nhàng ra ngoài, đặt lại nơi
cửa một hai bức thư, một bức cho bà Lan, một bức là cho ba má anh…
Anh đi.
-Vậy là đã một năm rồi chị nhỉ? Chắc giờ này hai đứa đang hạnh phúc bên nhau phải không chị? Biển đẹp thế này cơ mà!
-Chắc chắn rồi, chúng xứng đáng được hưởng hạnh phúc mà. Thật lòng chị không
ngờ Tùng Lâm lại làm vậy. Nhưng có lẽ điều đó sẽ mang lạ