XtGem Forum catalog
Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325673

Bình chọn: 10.00/10/567 lượt.

sở nó còn có thể sống tốt được, vậy mà tại sao lần này…

Nó sống tình cảm, sống cam chịu, luôn luôn gồng mình lên để sống. Miễn sao ba vui, miễn sao anh hai vui, miễn sao cô vui…Giờ đây bảo cô phải tin rằng nó sẽ không thể sống được nữa, bảo cô phải tin rằng nó sẽ bỏ cô đi mãi mãi, ra đi mãi mãi như người mẹ bất hạnh của cô. Làm sao cô tin được đây? Làm sao cô có thể chịu được?…Làm sao chứ…

Khương Vĩ thẫn thờ, đây quả là một cú sốc lớn đối với anh. Là một người can trường, anh không suy sụp đến mức ngất đi như Khả Chi. Bình tĩnh anh đỡ cô, quay lại hỏi bác sỹ.

-Dạ thưa bác sĩ, liệu cơ hội sống của em tôi là bao nhiêu phần trăm ạ.

Bà bác sĩ già đẩy cao gọng kính, đưa ánh mắt buồn rầu, cảm thông nhìn anh lắc đầu.

-Khó nói lắm, nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức.

Bà cố tình nói tránh đi, nhưng anh không ngần ngại hỏi thẳng.

-Khó là bao nhiêu phần trăm sống được ạ?

Thở dài, bà bác sĩ già hới cúi đầu.

-Hiện nay ở nước ta chưa có trường hợp nào qua khỏi.

Câu nói của bà bác sĩ như nhát dao chí mạng rành cho anh, nó còn hơn cả lời tuyên án tử hình khi kết thúc phiên toà. Khi tuyên án bị cáo còn có thể kháng án, nhưng nó thì không.

Hắn đang lom khom ngồi chơi game trên chiếc máy tính đắt tiên hiệu Sony-ViO. Hôm nay hắn thật vui, không hiểu vì sao mình lại vui như vậy, nhưng hắn thấy nâng nâng. Phải chăng đây là lần đầu tiên hắn được ôm nhóc vào lòng? Cảm giác giữ chặt nhóc trong lòng mình thật lạ lùng. Nói hắn chơi game cũng không hẳn là đúng lắm, người ta chơi game thì ngoài game ra chẳng biết gì khác, còn hắn chơi game mà treo ngựơc hồn mình tận trên cung trăng.

Hắn thật bất ngờ, à không bàng hoàng mới phải. Hắn không thể tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh ba nó hành động lúc ở bệnh viện. Hắn không ngờ, à không, phải không hiểu mới đúng, tại sao chứ, tại sao ba nó lại hành động như vậy. Mà má biết ba nó, nghe cách nói chuyện thì ba nó và má hắn quen nhau thì phải, mà quen rất thân là khác. Vụ này vui đây, có thể điều tra về nhóc thông qua má mình. Nó mỉm cười một mình.

-Kính cong…

Tiếng chuông cửa kêu, vậy là má về, mấy hôm nay ba đi công tác, nó biết vậy nên nhanh chân chạy ra ngoài mở cửa, cùng lúc với ông quản gia.

-Để tôi, nó quay qua nói với ông quản gia.

Tuy hơi bất ngờ nhưng ông quản gia cũng vui vẻ nhường cho nó công việc quen thuốc và cũng là nhiệm vụ chính của mình ở trong ngôi nhà này.

-Má, con chào má. Nó nhăn nhở cười.

-Trời, ông tướng, hôm nay bão hả, sao mà ông tướng lại ra tận đây đón tôi thế này. Vừa nói, bà bác sỹ vừa đưa cho nó chiếc túi sách đi làm của mình.

Nó đỡ lấy bằng hai tay, nhanh nhẹn đóng cửa lại.

-Má, lúc chiều nay, người mà má nói chuyện đó là ai vậy? Chưa kịp để cho bà uống miếng nước, nó hỏi dồn.

Ngẩng đầu lên, tuy hơi ngạc nhiên nhưng rôi bà cũng quay lại với hành động dang dở của mình. Nhấp một ngụm trà nóng, bà hỏi lại nó.

(Chiều có chap mới nha)

-Cô bé bị tai nạn đó là bạn của con hả, mà này con mới chuyển trường về đây mà, sao mà đã quen cô bé đó vậy vậy?

Thấy bị bất ngờ hỏi lại nó cũng không tỏ vẻ khó chịu mà nhăn nhở giới thiệu.

-Thì đó má, cô ta là đối thủ của con đó. Hôm nay cô ta có việc nên nhờ con
đưa đến bệnh viện, thật không ngờ chuyện lại sảy ra như vậy. Mà con thấy bất ngờ và thật vui khi biết rằng má cũng quen biết với ba cô ta.

Nói một hơi, mặt cậu bừng sáng khi nhắc đến hắn ta.

-Ừ bây giờ thì má không thắc mắc tại sao trong lớp con lại có một người
suất xắc hơn con trai má rồi. Cô bé thì đúng là giỏi. Giỏi nhưng bất
hạnh, thua cô bé cũng phải thôi.

Rồi bà nhấp một ngụm trà to, hắng giọng kể lại cho cậu nghe về nó. Từng thông tin một, trôi đều theo giọng kể của bà, buôn buồn…

Bà và má nó vốn là bạn thân với nhau, chồng bà và ông Lý cũng như vậy. Sau cái ngày bạn thân của bà qua đời, gia đình ông bà và bên đó cũng không
còn qua lại nữa. Một phần vì ông Lý quá sốc, một phần vì bà cảm thấy rằn vặt vì mình là bác sỹ mà không thể cứu lấy bạn mình. Bà buồn lắm. Thời
gian trôi đi, bà đã vơi đi phần nào mặc cảm của mình nhưng không bao giờ bà quyên rõi theo hình bóng của nó, hình bóng nhỏ bé, bất hạnh đó. Bà
càng thương nó bao nhiêu càng giận ông Lý, càng trách bản thân mình bây
nhiêu. Đây cũng là lý do suốt đời mình bà luôn cố gắng cứu chữa cho
những người bệnh, những người mà cần bà để thoát khỏi tay của thần chết.

Hắn ngồi nghe, nghe từng câu, tùng chữ một, lúc này hắn mới hiểu tại sao nó lại thường xuyên tránh không nhắc đến gia đình mình. Hắn đã hiểu ra một điều, điều mà hắn thường muốn biết đó là tại sao nó lại học điên rồ như vậy, rù có bị đau, rù có bị sốt nó vẫn đi học…Bỗng chốc hắn thương nó,
thương nó vô cùng. Cùng tuổi với hắn nhưng nó chưa từng được một ngày
hạnh phúc, mỗi ngày qua đi là một ngày cực hình đối với nó.

Hắn sà vào lòng má mình, âu yếm ôm cổ má, tự nhiên hắn thấy thật ấm áp.<