pacman, rainbows, and roller s
Nét Cười Nơi Ấy

Nét Cười Nơi Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323031

Bình chọn: 7.00/10/303 lượt.

yện gì đã xảy ra, nhưng có một điều Lâm Thanh Trường dám chắc là, con người có vẻ ngoài lạnh lùng ấy có thể có những hành động làm người ta cảm thấy ấm áp, cảm kích vô cùng.

Một tình yêu như vậy, chắc sẽ mãi ngọt ngào theo thời gian…



Thẩm Thanh thức dậy, mặt trời đã khuất bóng, trong nhà vẫn chỉ có mình cô.

Vừa vào nhà tắm sửa sang lại quần áo, đầu tóc thì có tiếng gọi của từ bên ngoài, cô chạy ra xem là trợ lý Lâm xách theo túi đồ đến.

“Chủ tịch dặn mang thứ này đến cho cô.”

Vì chứng kiến quan hệ kì quặc của họ kì quặc từ ngày gặp mặt, vị trợ lí đáng thương này không biết nên xưng hô với cô thế nào cho phải.

“ Ồ, cảm ơn anh.” Thẩm Thanh đón lấy túi đồ ăn, băn khoăn hỏi.

“ …Còn anh ấy? Vẫn chưa về sao?”

“ Sắp rồi.” Trợ lý Lâm nhìn đồng hồ, “Bây giờ tôi đi đón chủ tịch”.

Thẩm Thanh nhíu mày: “Anh ấy đã về nước mấy ngàymà ngày nàocũng bận đến giờ mới tan ca sao?”. Rõ ràng là anh đã đảm nhiệm công ty bên Anh, giờ trở về nước một chuyến vẫn phải đến tổng công ty làm việc ư?

“Tan ca?” Trợ lý Lâm ngạc nhiên , “Chủ tịch không ở công ty”.

Thẩm Thanh sững sờ hỏi: “Vậy lần này, tại sao anh ấy về nước?”.

“Bởi vì…” trợ lý Lâm đang nói thì bỗng im bặt, anh cười trừ, “Cái này… để chủ tịch về thì cô hỏi nhé!”.

Nhìn trợ lý Lâm vội vã ra đi, đôi mày Thẩm Thanh càng chau lại…Sao nụ cười của anh ta có vẻ thần bí thế?

Ăn xong bữa tối, Thẩm Thanh bật ti vi lên, kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, khi đồng hồ điểm sáu giờ hai mươi phút, tiếng chuông cửa vang lên.

Như thói quen, Thẩm Thanh chạy ra đỡ lấy chiếc gậy dò đường của Khuynh Quyết đặt vào một góc, quay ra vẫn thấy anh đứng yên tại chỗ, cô tiến lại hỏi:

“Anh sao vậy?”

Vừa nói xong, một luồng khí sảng khoái ập đến bao quanh cô.

Hứa Khuynh Quyết đưa tay về phía trước, tìm đến bờ vai cô rồi ôm chặt thân hình cô.

Thẩm Thanh đứng sững như người bị điểm huyệt.

Cô yên lặng tựa đầu vào vai anh, anh hơi cúi xuống, các ngón tay xuyên qua những lọn tóc, hơi thở đều đặn.

Ti vi đang phát chương trình thời sự. Những cơn gió đầu hè thổi đến mang theo chút oi nồng.

Họ cứ như vậy, đứng bên cửa ôm nhau trong yên lặng, mãi lâu sau cô mới nghe anh nói, giọng trầm lắng:

“Em biết không? Đây là giây phút anh thấy hạnh phúc nhất trong quá khứ.”

Thẩm Thanh lúc đầu chưa hiểu, nhưng cũng không hỏi, vì chỉ cần động não một chút sẽ hiểu ngay hạnh phúc mà anh nói tới là như thế nào.

Mỗi ngày chập tối trở về nhà, có một người đang ngồi đợi. Mở cửa, nghe thấy tiếng ti vi, chào đón bằng một vòng tay ấm áp… Đó mới chính là cảm giác đích thực về một ngôi nha.

Cô đã cho anh cảm giác ấy, nhưng rồi một ngày không báo trước, chính cô lại tước đoạt nó.

Anh từng cảm nhận rằng cô chính là một thứ ánh sáng đặc biệt trong thế giới tăm tối của anh. Anh cứ nghĩ, sẽ không bao giờ cô đơn nữa, sẽ dắt tay cô đi về phía trước trong nụ cười ấm áp như nắng mùa xuân, vậy mà cô lại đột nhiên biến mất. Nếu nói không căm giận, không thất vọng, là nói dối. Còn nói anh không bị chấn động, bởi sự thật cô mang đến, cũng là giả tạo.

Nhưng…

Anh nhẹ nhàng ôm cô, tuy trước mắt vẫn là màn đêm vô tận, song trong lòng anh thấy rõ, bất kể khi nào, quá khứ hay hiện tại, sự có mặt của cô đều khiến mọi thứ trở nên tươi sáng.

Giọng nói anh thoảng bên tai cô:

“Biết là quá khứ không thể thay đổi, sao còn lãng phí thời gian quan tâm những điều ấy?”

Cánh tay Thẩm Thanh bỗng run rẩy. Trái tim bình tĩnh đón chờ giờ trở nên trống rỗng. Thời khắc này, cô không dám đoán định ý nghĩ của anh nữa.

Giọng nói của anh vẫn bình thản: “Nếu anh nói anh không nghĩ ngợi gì cả, em sẽ yên lòng ở bên anh chứ?”.

Toàn thân cô run rẩy, hàng lệ đã chực chờ nơi khóe mắt. Cô đưa tay lên cao thêm một chút rồi dừng lại ở eo anh,”Nhưng…”, lời nói ngập ngừng run run.

Anh tiếp tục nói:

“Nếu vẫn không được, anh sẽ nói cách khác.Thực sự, mẹ em đã làm thay đổi cuộc sốngcủa anh, khong chỉ là gia đình của anh lúc còn nhỏ, mà còn là những điều anh gặp phải sau này. Nhưng theo anh thấy, sự thay đổi quan trọng nhất chính là sự xuất hiện của em…Nếu không có bà ấy, cũng không có em đang đứng trước mặt anh như thế này”.

Cô chỉ biết cắn chặt môi mà khóc.

Thấy cô không đáp, anh trầm ngâm một lúc, rồi khóe môi khẽ nhích lên cao thành một nét cười: “Nếu như em muốn bù đắp cuộc sống và những thiếu thốn của anh, vậy hãy dùng những năm tháng sau này của cuộc đời để nghiêm túc thực hiện điều đó.”

Cô ngỡ ngàng, chậm rãi ngước nhìn nụ cười ấm áp trên khóe môi anh.

…Cảm thấy lòng ấm áp, những tâm tư đè nặng bấy lâu nay giờ như được trút bỏ hết, cô đưa tay ôm chặt eo và áp sát gương mặt vào lồng ngực anh, khẽ gật đầu.



Chương 23

Trước khi muà hè kết thúc, Thẩm Thanh và Khuynh Quyết chuyển về nước sống. Kiểu thời tiết ẩ