Old school Easter eggs.
Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323894

Bình chọn: 9.5.00/10/389 lượt.

rất nhiều và…. nhớ rất nhiều.

Nó quay ra cửa, đạp vào mắt là mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm. Nó hơi giật mình. Hắn bước hẳn vào, đứng khoanh tay dựa lưng vào tường.

- Chân cẳng thế kia, có đi được không?

Nó không nói gì chỉ cúi gằm mặt. Hắn quay lưng lại phía nó rồi ngồi xuống. Nó nhướng mày không hiểu.

- Lên lưng tôi cõng.

- Anh……

- chứ bây giờ em muốn tự đi bằng cái chân kia à?

Hắn nói mà vẫn không quay đầu lại.

Nó nhẹ đừng lên rồi vòng tay qua cổ hắn. Hắn đừng dậy, tiến ra xe.

Ngồi yên vị trong xe, nó nhìn sang hắn. Có vẻ hắn đang rất mệt mỏi. Bàn tay nó bất giác khẽ đưa lên khuôn mặt hắn đang ngả ra sau ghế. tại sao hắn avf nó đang ở rất gần mà cảm giác như rất xa xôi. tay nó nắm chặt lại định buông xuống, bất chợt một bàn tay nắm lấy tay nó. Nó giật mình, theo phản xạ, rụt tay lại. hắn quay lại nhìn nó.

- Em… vẫn còn yêu tôi?

Nó lúng túng, mắt bỗng chốc trở nên cay xè. Hắn rút một cọc tiền trong ví rồi đưa cho người tài xế.

- Anh cầm số tiền này rồi bắt taxi đi về, tôi có chuyện một chút, sẽ tự lái xe được.

- Dạ vâng!

Người lái xe mừng như bắt được vàng, vội cầm số tiền hắn vừa đưa rồi bước xuống xe.

Hắn ngả người ra sau ghế thở dài.

- Nói đi. Em vẫn yêu tôi…. đúng không?

Bàn tay nó run cầm cập để trên đùi. Nước mắt không biết từ đầu tuôn trào.

- Nếu em nói em yêu tôi…. tôi sẽ bỏ qua tất cả!

Nó không nói gì, vẫn chỉ im lặng. Hắn bất chợt xoay người nó lại, hôn tới tấp lên môi nó mặc nó ra sức chống cự.

Một lúc sau dời môi, mặt nó đỏ ửng. Hắn lên ghế trước phóng xe về nhà.

Lần này hắn không tự nguyện cõng nó nữa mà để mặc nó tự đi vào nhà. Nó cũng chẳng cần, tự đi nó thấy thoải mái hơn. Khập khiễng lết cái xác vào nhà, nó đi thẳng lên phòng.

Nó vào phòng tắm, ngồi thụp xuống sàn. Nước mắt không biết từ đâu lại tuôn trào. Để mặc vòi nước vẫn cứ chảy.

Đúng vậy….. em yêu anh…. yêu anh rất nhiều….

Nhưng….. em rất sợ cái thứ tình cảm đấy anh ạ….. em rất sợ…..

Bàn tay nó buông thõng xuống không trung, đôi mắt dần nhắm lại. Một giọt nước mắt lăn dài trên má.

+++++

Từ hôm qua đến hôm nay nó vẫn không tỉnh dậy. Hôm qua khi bước vào phòng tắm, thấy nó đang mê man trong đó không hiểu sao trong hắn có một dự cảm không lành. Cũng may là mọi chuyện không sao.

Hắn đừng dậy đi lấy cà phê, từ hôm qua tới giờ hắn thức trông nó suốt.

Ray mở nhẹ cửa đi vào cạnh giường nó. Nó lúc nào cũng để cậu phải lo lắng. Ngồi xuống cái ghế cạnh giường nó, Ray khẽ cầm tay nó.

- Anh nhất định sẽ giải thoát cho em!

Bên ngoài cánh cửa cũng có một người rất yêu nó. Ánh mắt hắn cụp xuống rồi bước đi.

Dạo này có nhiều độc giả kêu chap ngắn và chậm nên chap này Cin sẽ dồn chap. Có gì mọi người chú ý các page nhé! Cảnh báo chap này có cảnh nóng, ai bị huyết áp cao hay tim thì nên cẩn thận. Nói vậy chứ trình độ tả cảnh nóng của Cin cùi lắm, mọi người cũng chẳng phải lo =))

Nó ngồi trong bệnh viện cả tuần trời mà không thấy hắn đầu cả, chỉ thấy Ray ngày nào cũng đến thăm nó. Mà không hiểu ai đưa nó vào viện được nhỉ? không lẽ là Ray?

- Hôm em vào viện….. anh có biết là ai đưa em vào không? – Nó quay sang nheo mắt hỏi Ray.

- Anh không biết, hình như là Steven – Ray vừa gọt táo vừa nói – Này, ăn đi.

Nó bật cười càm lấy miếng táo ray đưa.

- Em cười gì?

- Không có gì, chỉ là nhiều khi không hiểu giới tính thật của anh là gì thôi – nó cắn một miếng táo.

- Này! Em muốn chết hả Aliss!

Ray giật lấy cái gối sau lưng nó làm nó mất đà đập đầu vào thành giường.

- Ui da…. Em là bệnh nhân đấy….. anh hành hạ bệnh nhân thế à!

Nó cũng không kém cạnh gì, giật lấy cái gối từ tay Ray đánh túi bụi lên người anh.

“Cạch….”. Tiếng mở cửa vang lên khiến cả Ray và nó dừng lại. Hắn đừng trước mặt ray và nó, hai tay đút túi quần. Ray biết ý đừng lên đi ra cửa. Đi ngang qua hắn Ray hơi dừng lại, nói khẽ.

- Nếu cậu làm gì đến Aliss nữa, tôi sẽ không bỏ qua đâu!

Môi hắn nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Bước đến giường của nó, nó cúi gằm mặt không nói gì. Hắn đến chắc là để bắt nó về đây mà. Nhưng như vậy cũng tốt, nó cũng đang muốn về, ở trong viện suốt nó thấy nhàm chán.

- Đi về! – hắn kéo tay nó lên rồi lôi xuống giường.

Nó lật đật xỏ dép đi theo hắn. Chậc, chắc là lại có chuyện nữa rồi, nghe giọng hắn thế kia thì không có chuyện mới lạ. Mong là đừng liên quan đến nó.

Vừa dừng xe trước cổng nhà, hắn đã xuống xe bế xốc nó lên phòng, không kịp để nó nhúc nhích gì.

- Anh làm gì vậy?

Hắn không nói gì, bế nó một mạch lên phòng. Nó cố gắng dãy dụa nhưng vẫn vô ích. Nó không biết là lần này lại có chuyện gì nữa. Không lẽ nó lại gây chuyện gì với hắn sao? Nhưng nó nằm viện suốt mà, đâu có làm gì. Bỗng dưng trong đầu nó có cái ý nghĩ là hắn bị