
ng thế này không nhỉ.
Lại nghĩ đến hắn nữa rồi. Dạo này cái tên Steven xuất hiện trong đầu nó nhiều hơn thì phải. Cứ nhìn thấy cái gì là nó lại nghĩ đến hắn. Thôi không nghĩ nhiều nữa.
Bất chợt một dáng người quen thuộc đi ngang qua nó. Nó khựng người trong giây lát rồi tự cười khẩy chính mình. Mày điên rồi Aliss, hắn đâu có gì là quan trọng đâu chứ sao mày lại tự ảo giác vậy. Nó cố gắng cười nói với Ray để quên đi cái chuyện lúc nãy.
- Em ơi! – người con trai ngồi bàn sau lưng nó gọi phục vụ.
Khoan đã, cái giọng nói này rất quen. Không lẽ…… Mặt nó tái mét lại.
Ray cũng nhận ra sự khác lạ trên mặt nó. Nhìn ra đằng sau, đập vào mắt là khuôn mặt hắn cùng Tracy. Thảo nào mà nó hoảng vậy. Cậu cũng không ngờ nó lại sợ hắn đến vậy. Thôi thì đằng nào cũng lộ, cho lộ luôn đi.
Ray đứng lên, bước về phía bàn của hắn với Tracy không quên kéo theo nó. Nó ngạc nhiên nhìn Ray.
- Ồ! Cậu và Tracy cũng ở đây sao?
Nó ngạc nhiên đưa mắt nhìn hắn. Tại sao hắn lại ở đây? Mà lại còn ngồi cùng với Tracy nữa? Bỗng nhiên trong lồng ngực nó đau nhói. Hôm qua khi thấy hắn đột nhiên tỏ thái độ khác hẳn hàng ngày, trong nó đã hy vọng rất nhiều. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tình cảm đơn phương từ phía nó. Cuối cùng vẫn chỉ là hy vọng mong manh mà sẽ không bao giờ thành sự thật. Nó tự cười chính mình. Tất cả chỉ là ảo giác mà nó tự mình đặt ra. Hy vọng nhiều rồi cũng sẽ thất vọng nhiều thôi.
Ray kéo ghế cho nó ngồi xuống. Hắn chỉ liếc qua nó một lượt rồi lại chú tâm vào ăn tiếp. Thấy thái độ của hắn dửng dưng như vậy chắc chắn là có chuyện rồi. Kiểu gì tí nữa về nhà nó cũng bị hắn hành hạ cho tới bến luôn. Trước cơn bão bao giờ cũng sẽ sóng yên biển lặng, biển càng lặng thì bão càng to. Kiểu này coi như cô chết thật rồi. Cô rón rén gắp thức ăn, không dám phát ra tiếng động to. Thỉnh thoảng có ai hỏi gì đến mình thì chỉ gật nhẹ đầu rồi lại cúi gằm mặt ăn tiếp.
Hắn suốt bữa ăn cũng chả nói gì nhiều, thỉnh thoảng chêm vào vài lời rồi thôi. Bất chợt Ray lên tiếng.
- Hôm nay tôi có thể đưa Aliss đi chơi được không Steven?
Hắn nhếch môi cười tươi, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy.
- Xin lỗi nhé! Nhưng hôm nay tôi và vợ tôi có việc rồi! – hắn nhấn mạnh hai chữ “vợ tôi” như để khẳng định quyền sở hữu nó là ai.
Dứt lời hắn kéo thẳng tay nó lên, lôi một mạch ra xe. Hắn nắm tay nó mạnh đến nỗi nó cảm thấy như chỗ tay bị hắn nắm ấy sắp rụng ra đến nơi. Nó khó chịu vùng vằng tay, mãi mới thốt ra nổi một câu.
- Đau! Anh bỏ tôi ra!
Hắn quay lại quắc mắt nhìn nó. Nó giật mình, theo phản xạ giật lùi lại mấy bước. Ngay lập tức hắn cúi xuống nhấc bổng nó lên. Nó cố gắng giãy dụa nhưng vẫn không ích gì. Chết thật rồi, lần này về nhà không bị hắn bắt dọn dẹp 5 tầng lầu thì cũng bị hắn bắt rửa lại tất cả bát đĩa. Chậc, tên này không biết còn có chiêu gì để hành hạ nó nữa đây?
Ngồi trên xe, nó thấy không khí căng thẳng lạ thường. Nó ngồi yên không dám nhúc nhích. Nó đang lo không biết về khi về nhà hắn sẽ làm gì nó nữa. Chiếc xe đỗ xịch lại trước căn biệt thự. Hắn xuống xe lôi tuột nó vào trong nhà. Nó mặc dù đang rất đau tay nhưng vẫn không dám ho he nửa lời. Đẩy nó vào trong phòng, mặt hắn hừng hực lửa giận. Đứng đối diện với hắn, người nó bỗng cảm thấy ớn lạnh. Hắn nhìn nó, mặt đằng đằng sát khí.
- Sao em lại đi với Ray? – hắn nói mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào nó làm tim nó suýt chút nữa là bay ra ngoài.
Nó ấp úng không nói thành lời.
- Chắc hẳn em cũng biết thân phận của mình rồi chứ? Tôi không muốn dùng chung với ai khác. Em hiểu chứ?
Nó cúi đầu im lặng. Nó không hiểu vì sao mà tự nhiên hắn lại nổi giận đùng đùng như vậy.
- Có lẽ tôi phải dạy bảo lại em rồi!
Hắn nói rồi đứng dậy đi về phòng. Dạy bảo? Hắn định làm gì nữa chứ? Nó nằm vật ra giường. Chẳng nhẽ hắn đang ghen?
…..
Lâu lắm rồi nó không ngó ngàng đến công ty, cũng không thấy cô thư kí gọi điện. Mà nhắc mới nhớ, điện thoại nó ném ở xó nào rồi sao mà cô thư kí gọi được. Nó lật hết chăn ga gối đệm lên để tìm cái điện thoại cuối cùng cũng tìm được.
Vừa bật điện thoại lên đã thấy 10 cuộc gọi nhỡ của cô thư kí. Vội vàng bấm máy gọi lại, đầu dây bên kia lập tức vang lên cái giọng thánh thót. Hình như từ ngày nó không đi làm cô nàng thư kí này có vẻ yêu đời hơn thì phải.
- Công ty mấy hôm nay có việc gì không? – cái chất giọng lạnh như băng của nó cất lên.
Có vẻ như cô thư kí chưa kịp xem tên người gọi đã bắt máy thì phải. Vì vừa nghe thấy giọng nó đã tái xanh mặt mũi, mà mới vài phút trước còn hớn ha hớn hở. Vội vàng chấn chỉnh lại giọng nói, có phần nghiêm túc hơn lúc đầu.
- Dạ! Giám đốc……
- Cô làm việc cho nghiêm túc đi, đừng để bị quấn gói ra khỏi công ty – nó nghiêm giọng.
Cô thư kí nghe giọng nó không khỏi rùng mình.
- Bây giờ thì thông báo tình hình công ty đi! – nó tiếp tục lên tiếng.
- Công ty vẫn bình thường th