XtGem Forum catalog
Năm Tháng Tĩnh Lặng Kiếp Này Bình Yên

Năm Tháng Tĩnh Lặng Kiếp Này Bình Yên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326073

Bình chọn: 10.00/10/607 lượt.

sự nên thơ cố hữu

Chẳng bao giờ là sớm nhất

Cũng chẳng bao giờ là quá muộn.

Thiên phủ Cẩm Lý

Nhắc đến Tứ Xuyên, điều khiến người ta nhớ đến là phong tục tập quán của
vùng Xuyên Tây, nhớ đến những sự kiện lịch sử thời Tam quốc, nhớ đến văn hóa nồng hậu của đất Ba Thục. Nơi đây đất đai rộng lớn, sản vật dồi
dào, lịch sử lâu đời, tự cổ đến nay đã có tiếng khen là “đất nước thiên
đường”. Thành Đô chính là thủ phủ của Tứ Xuyên - được gọi là “thành phố
thiên đường”, vẻ nhàn nhã, phong thái và cả sự dịu dàng của nó khiến
những người tới đây rồi đều không muốn rời đi. Cảm Lý được tôn xưng là
“Thanh Minh thượng hà đồ bản Thành Đô[3'>”, đây là tòa kiến trúc tinh túy của thành cổ. Những người bước vào bên trong chỉ khi lật giở bức tranh
phong tục dân gian truyền thống này, mới có thể thực sự lĩnh hội được vẻ đẹp rực rỡ của Thành Đô, thưởng thức được sự phong lưu hào hoa của đất
Thục.

[3'> “Thanh Minh thượng hà đồ” (tranh vẽ cảnh bên sông vào
tiết Thanh Minh): là tên tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, bản
đầu tiên và nổi tiếng nhất là của họa sĩ Trương Trạch Đoan đời Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật,
trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường xá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. “Thanh minh thượng
hà đồ” được vẽ trên một trường quyển có kích thước 24,8×528,7 cm.

Danh tiếng của “Thanh minh thượng hà đồ” tại Trung Quốc rất lớn, chính vì
vậy đôi khi nó được gọi là “Mona Lisa của Trung Quốc”. Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại bảo
tàng Cố Cung, Bắc Kinh.

Cẩm Lý, tức là Cẩm Quan Thành. Thường
Trác đời Tấn viết trong “Hoa Dương quốc chí”, phần “Thục chí” rằng:
“Châu chiếm học phủ của quận để làm học phủ của châu, học phủ của quận
liền chuyển từ phía nam cầu Di Lý đến phía đông cầu, bắt đầu gây dựng
nền học, học phủ của quận có bờ tường thấp bao quanh, dẫn thẳng đến phía tây thành, do đó gọi là Cẩm Cung. Thợ dệt dệt gấm, giặt nước sông ở đây thì gấm rực rỡ tươi đẹp hơn hẳn, các sông khác không bằng, vì Thế Âmà
được gọi tên là Cẩm Lý vậy.” Cẩm Lý do bảo tàng Văn Hầu tự khôi phục
trùng tu, hiện là phố thương mại đi bộ nổi tiếng nhất thành phố Thành
Đô, được xây dựng phỏng theo phong cách kiến trúc cuối thời Thanh đầu
thời Dân Quốc. Con phố này lắng kết tinh hoa cuộc sống Thành Đô, có khu
ăn vặt điểm tâm nổi tiếng Tứ Xuyên, khu trưng bày và bán hàng thủ công
mỹ nghệ truyền thống Tứ Xuyên, khu khách sạn phủ đệ, khu giải trí thời
trang… và được gọi là “Đệ nhất phố Tây Thục”.

Bước vào bên trong
Cẩm Lý, mới biết đây là nơi khói lửa mịt mùng. Nhưng ngày tháng nơi đây
sẽ không bị rối ren loạn động, trong hỗn tạp lại đan xen một cảm giác
yên tĩnh cổ xưa. Từng cửa tiệm trên phố đều lay tỉnh hết thảy ký ức của
Thành Đô, cho dù bạn là con đi xa trở về, hay là khách qua đường, đều
không thể đặt mình nằm ngoài nó. Mà những người cam tâm tình nguyện trọn vẹn hòa vào trong dòng người, cùng họ ngắm nghía khói lửa nhân gian,
nếm trải trăm vị thế tình. Cẩm Lý như một bức tranh cổ quá nhiều ý vị,
hội tụ đầy đủ cuộc sống thuần phác của dân chúng phố chợ, lại như một
bình trà xanh, được pha bằng những câu chuyện, đợi chờ người có duyên
dùng tâm thưởng thức.

Khi đến Cẩm Ly, lưng đeo tay nải rỗng
không, bởi vì tôi biết, sẽ có quá nhiều điều kinh ngạc và câu chuyện
hiện hữu ở nơi đây lấp đầy hành lý của tôi. Dạo bước trên ngõ phố đầy
hành lý của tôi. Dạo bước trên ngõ phố của Cẩm Lý, nếp sống của người
dân Xuyên Tây từ lâu đời ùa tới, chỉ trong tích tắc, tôi đã bị sự náo
nhiệt quen thuộc của nơi này chuốc say. Tựa như tôi có tính cách của
người Thành Đô, có tâm tình nhàn rỗi của người Thành Đô, hơn nữa có thể
cùng với họ hưởng thụ niềm hạnh phúc và sự ấm áp mà thành phố này mang
lại.

Một con phố cổ dẫn ra nguyên vị của cuộc sống phố thị, đi
xuyên qua nó, không cần suy nghĩ điều gì, chỉ cần hết lòng chìm đắm
trong giấc mộng đất Thục này, để tuổi xuân một lần nữa được buông thả
vui vẻ. Tôi của lúc này có thể tìm thấy câu chuyện của ngày hôm qua
trong phong cảnh sự vật của ngày hôm nay, lại có thể diễn lại truyền kỳ
của ngày hôm nay trong đáy sâu của ngày hôm qua.

Những đồ trang
sức thủ công muôn màu muôn vẻ trong các cửa tiệm không ngừng vẫy gọi tôi dừng chân, như một thứ ngôn ngữ không lời đang kể cho tôi nghe về văn
hóa phong tục của Xuyên Tây, vì bản thân chúng vốn là văn minh của Thục
Trung, là chuyện cũ của Thành Đô. Khiến tôi tình nguyện trả trước những
ngày tháng quý báu, giao phó tuổi hoa của mình, vì chúng mà ở lại. Trút
bỏ hành trang, quên mất mình là lữ khách, bước vào một quán trà phường
rượu nào đó, gọi một bình trà, ăn một bát mì thịt bò, ngồi mãi không
muốn đi. Không rời xa được tháng ngày tươi đẹp cổ kim đổi dời, không rời được cuộc đời nhàn nhã say tỉnh đan xen này. Mỗi một món đồ thủ công ở
đây đều khiến tôi lưu luyến, mỗi m