Polly po-cket
Năm Tháng Tĩnh Lặng Kiếp Này Bình Yên

Năm Tháng Tĩnh Lặng Kiếp Này Bình Yên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326010

Bình chọn: 8.5.00/10/601 lượt.

đi tháng năm, chỉ
dùng sinh mệnh trẻ trung đón nhận quãng thời gian hạnh phúc này. Không
để mỗi chặng đường đi qua lưu lại dấu tích, không để bất kỳ ký ức nào
tan tác thành tàn tro.

(2) Ngõ giếng

Nếu nói ngõ rộng, hẹp là một cuốn sách giản đơn hoài niệm chuyện cũ người xưa, viết về cuộc
sống phố thị phồn hoa nhất của Thành Đô xưa, vậy thì ngõ giếng chính là
một nét bút thanh tân hiện đại trong trang sách. Trùng tu tô điểm lại
kiến trúc cổ xưa, vừa bảo tồn được phong cách mộc mạc năm nào, lại gia
tăng thêm nét thơ mộng của thời đại mới. Có nghĩa là, dùng tình cảm để
trang hoàng lại một quãng thời gian đã qua, thì quãng thời gian ấy sẽ
không bị mất đi hương vị nguyên sơ thuở đầu, mà lại đượm thêm phẩm chất
“ôn cố tri tân.”

Đi trong ngõ giếng cổ kính, tôi lại nảy sinh một cảm giác lần đầu gặp gỡ dưới bóng hoa đào. Bức tường văn hóa dài 400
mét đó cô đặc diện mạo lịch sử như ban đầu của Thành Đô xưa, giống như
một người già đã kinh qua mọi dâu bể, thì thầm kể lại chuyện kiếp trước
của Thành Đô. Mà dọc con đường này đầy rẫy những quán bar, nhà hàng mang đậm hơi thở thời đại, thu thập đủ mọi phương thức tự do sinh sống,
giống như một thiếu nữ tươi cười tựa hoa phù dung, diễn lại một kiếp hoa lệ của Thành Đô. Có lẽ, chỉ có người Thành Đô mới có thể dung hòa lịch
sử và hiện đại một cách hoàn mỹ và nhuần nhị đến thế, thanh sắc rực rỡ
đến thế.

Trước khi đến với ngõ giếng Thành Đô, trong ba lô của
tôi nhét đầy mộng ước tuổi xuân và những khát vọng hạnh phúc đối với
thành phố này. Ngỡ rằng, có mơ ước thì sẽ có hạnh phúc. Khi tôi nhìn
thấy những con người Thành Đô yêu cuộc sống trong ngõ giếng đó, có người đang lười biếng phơi nắng, có người đang túm tụm tán gẫu, có người đang ôm một bình trà ngủ gà ngủ gật. Những cảnh tượng thanh bình an lạc đó
chính là hạnh phúc trong mơ của tôi. Trời cao xanh ngắt, mây trôi bồng
bềnh, dưới ánh nắng vàng như mật ngọt, tôi dường như sắp thiếp đi. Nhưng lại cảm thấy niềm vui dấy lên trong trái tim, khiến tôi không dám bỏ lỡ bất cứ điều gì, chỉ muốn cùng họ sống qua quãng thời gian này ở Thành
Đô.

Một đám đông thanh niên đang cùng chơi và nghe nhạc, tôi lập
tức bị hút qua đó, hòa mình với họ để ủ những giai điệu thành một bình
mỹ tửu, để tuổi thanh xuân được say khướt một trận. Cuộc gặp gỡ vô tình
này không liên quan đến tan tụ, chỉ vui vẻ trong khoảnh khắc rồi sẽ cùng quên nhau. Còn tôi, đến đi đều vội vã, lòng không hề vướng bận, dù cho
hoa nở hoa tàn, vẫn thoải mái vô tư. Bởi vì, duyên phận nơi này vốn
không có trong số mệnh, chỉ là vĩnh viễn lưu lại nụ cười mỉm trên gương
mặt của người khách lữ hành. Đây chính là thời gian trong ngõ giếng,
vĩnh viễn mang một phong thái huyền ảo yên ổn, mặc cho tôi và bạn dùng
bất cứ phương thức nào để tận hưởng đời người.

Không cần nhiều
lời thêm nữa, tôi sẽ dùng ngòi bút của tuổi trẻ viết nên sự tươi đẹp của tuổi xuân đầy thơ và rượu. Để mỗi người đến với ngõ giếng này, trong
những tháng ngày hạnh phúc, họ đều có thể nhàn tản thưởng ngoạn sự nên
thơ của Thành Đô, nhận lấy thiên hạ đất Dung Thành.

Đều nói, đây
là thành phố mà đâu đâu cũng đầy ắp sự dịu dàng, cho nên khi rời khỏi
ngõ phố, trong lòng vẫn tràn ngập cảm giác dịu dàng ấy. Kỳ thực, ly biệt cũng như tương phùng, đều là những điều hết sức bình thường. Khe khẽ
quay người, tôi đã biết rằng, ở ngõ rộng, hẹp của Thành Đô, thứ nó quan
tâm là ký ức xưa nay của một thành thị, cái nó mở ra lại là đời người
rối rắm dao động của ngàn vạn khách qua đường.

Ngõ rộng ngõ hẹp

Dưới ánh nắng nhàn nhạt

Những con ngõ rộng hẹp dài hun hút

Ánh sáng rụng rơi đầy mặt đất

Chuyện xưa lướt qua tay áo người lữ khách

Đây chính là Thành Đô

Biết bao hạnh phúc nhàn tản

Chạm tay là với tới.

Đường phố ngập tràn khói lửa

Tỏa ra mùi vị của Thành Đô xưa

Cửa gỗ ngả màu

Mở ra ký ức của ngày hôm qua

Quán trà thời xưa

Kể lại cuộc sống phố thị Dung Thành

Còn có những mảng tường xanh rêu

Năm này qua năm khác

Giữ chân những người khách bình thường

Không để thời gian thay đổi dung nhan của thành phố

Một con ngõ nhỏ tuổi đời trăm năm

Trải qua hết thảy tươi héo phàm trần

Ngắm hết vô số chúng sinh

Có người đem tuổi thanh xuân

Treo trên những khung cửa chạm trổ

Có người đem tâm tình nhàn rỗi

Rải trên con đường lát đá tinh khôi

Còn có người đem câu chuyện

Vội vã gói ghém vào hành trang của mình

Đời người thật quá chậm, quá chậm

Ngắm hết phong cảnh trong ngõ

Cuộc sống Thành Đô xưa vẫn còn nguyên dáng vẻ ban đầu

Đời người cũng thật quá nhanh, quá nhanh

Tựa như một chén nhàn trà

Từ ấm sang lạnh, từ đặc sang nhạt

Chỉ trong khoảnh khắc mà thôi

Mở toang cánh cửa khóa im lìm trong hồi ức

Ngõ rộng ngõ hẹp của Thành Đô

Mỗi ngày đều đợi chờ khách qua đường với