Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324512

Bình chọn: 7.5.00/10/451 lượt.

âu. Nó cần gì ở lão ta mà cần phải õng õng, ẹo ẹo như chị nói chứ.

- Chị không hỏi tới em. Đừng chen vào. Coi chừng đó Nhật Trung.

Nhật Trung bĩu môi:

- Xin lỗi chị nhé. Chị không còn đủ tư cách để hăm he em út nữa đâu.

- Thằng láo mày dám hỗn à!

- Em không dám hỗn nhưng cũng không thích bị bắt nạt. Chị muốn biết về Nhã chứ gì. Nghe đây: Lão ta không sạt nghiệp như chị tưởng đâu, trái lại Nhã đang lo thủ tục để lãnh một món tiền bảo hiểm khá lớn. Cho chị tiếc rẻ việc mình đã vội vàng trút bỏ cái của nợ anh ta để lại nhé. Nếu nó còn, chị có điều kiện trói chân Nhã rồi. Uổng thật!

Mặt Nhật Linh lạnh tanh, nhưng qua đôi mắt hơi nheo lại, Phượng biết cô đang rất nóng giận. Chẳng thèm nói với Trung, Linh quay sang Phượng cười nhạt:

- Ra thế, hèn chi con ranh này cứ lượn lờ với Thiên như bình phong để chờ Nhã trở lại cưới nó, rước nó đi.

Nhật Phượng chưa kịp thanh minh thì Linh đã phán tiếp:

- Nhưng có lẽ Thiên đã nhận ra điều này rồi, nên độ này anh chàng đâu thèm ghé nữa. Chắc Thiên biết công nó lo lắng chăm sóc cho con Phượng chẳng khác gì công xúc tép nuôi cò. Em tài thật đó Phượng, nhìn gương mặt ngây thơ trong sáng của em, có ai ngờ em thủ đoạn, quỷ quái vụ lợi và ham tài đến thế. Ba mẹ mà biết em quan hệ với Thiên để nhằm mục đích lấy được Nhã làm chồng thì hay ho thật.

Nhật Phượng bịt tai lại, cô nén tức bước ra ngoài sân. Hoàng hôn nhuộm màu tím cả khoảng trời chiều. Phượng nghĩ tới Thiên và nhớ lại những lời móc nghéo của chị Linh mà khổ sở. Nửa tháng nay Thiên không hề ghé thăm cô, Phượng đã biết nhớ, biết trông, không chừng cô biết… yêu anh cũng nên. Nhưng vì tự ái, Nhật Phượng không hé môi hỏi Trung về Thiên. Cô bấm bụng nghĩ rằng anh ta rất bận, rất bận… Mỗi chiều hết giờ làm việc, Phượng nhìn quanh quẩn rồi lủi thủi đạp xe về. Tối đến cô ngóng tiếng Dream quen thuộc, nhưng tất cả chỉ là ngóng trông. Tự nhiên Phượng lại có cảm giác mình lại rơi vào nỗi khắc khoải đợi mong y như khoảng thời gian cô từng ngậm ngùi chờ Nhã. Có phải tình yêu đó không?

Chắc không đâu! Làm sao người ta có thể yêu nhanh đến thế cho được? Chẳng qua Nhật Phượng đang cô đơn và khổ sở vì bà chị của mình quá vậy thôi. Cô đang cần một điểm tựa, một người hiểu cô, hết sức chiều chuộng và yêu cô, để cô làm nũng làm nịu, để cô thấy mình không bị bỏ rơi vậy thôi!

Ở Thiên có mỗi cái cô cần. Phượng cảm thấy thanh thản được chừng một tuần từ khi Thiên tới chăm sóc cô, Phượng mới vừa quen những cái anh đem đến cho cô thì Thiên lại không tới thăm cô nữa. Phượng hụt hẫng trống vắng và rơi vào sự cô đơn hơn mọi nỗi cô đơn đã từng gặp. Phượng ngậm bồ hòn với nỗi niềm riêng tư, mà chẳng dám thố lộ với ai vì sợ quê. Hồi đó, trông mong Nhã, cô còn hỏi Thiên, chả lẽ bây giờ mong Thiên Phượng lại đi hỏi Trung khi cô luôn chối bai bải rằng cô ghét hắn ta nhất trên đời…

- Em nghĩ gì khi nghe bà Linh mắng mỏ?

Nhật Trung phì phà điếu thuốc chờ nghe Phượng trả lời, nhưng cô im lặng. Phượng thở dài.

- Đúng là chị Linh không để em yên. Mà em thì không thể đốp chát lại với chỉ như chị Uyên được. Em chỉ có thể yên thân khi rời khỏi nhà này. Em chán quá anh Trung à.

- Bà Linh đáng sợ thật! Thiên cũng kiêng mặt bà ta.

- Thế hổm rày anh có gặp Thiên không?

- Có. Uống cà phê với đánh bida hoài chớ gì. Hầu như cách một ngày là bọn anh gặp nhau. Thiên không tới nhà mình một phần không thích đôi mắt lạnh lùng soi mói của chị Linh, một phần vì ngại ba, mà cũng có thể…

Phượng nhíu mày:

- Có thể gì sao anh không nói hết?

Nhún vai một cái Nhật Trung nói lấp lửng:

- Có thể anh ta không ghé đây nữa vì anh ta sắp cưới vợ đó. Em đã đánh mất hạnh phúc của mình thật sự rồi ngốc ạ.

Nhật Phượng sững sờ, nhưng cố trấn tĩnh lại ngay:

- Em chưa khi nào cần tới Thiên nên nghĩ cho cùng em chẳng đánh mất gì cả.

Rồi không nén được lòng mình, Phượng hỏi:

- Anh ta cưới ai vậy?

- Bác sĩ Tường Vân.

- Thiên đâu có yêu bà bác sĩ quá độ ấy.

Nhật Trung nhếch môi:

- Nhưng bà ta yêu Thiên, hắn sẽ hạnh phúc với người hết lòng yêu mình.

- Em không tin. Làm sao Thiên có thể sống với bác sĩ ấy được?

- Chuyện đó là chuyện của người ta, em bận tâm làm gì?

Nhật Phượng gượng cười. Cô nắm đôi bàn tay mình lại, rồi xòe ra nhìn những đường chỉ vòng vo trong đó. Trung vứt điếu thuốc xuống cỏ.

- Vào nhà đi, ngồi ngoài sương mẹ lại la cho bây giờ.

- Anh đi đâu vậy?

- Đi ra quán cà phê, Thiên chờ anh ở đó. Có nhắn gì không?

- Ơ… không. Sao anh hỏi lãng nhách vậy?

Nhật Trung cười cười:

- Tại mặt em trông lạ quá. Cứ y như người mất của.

- Em chưa bao giờ có của hết anh Trung à.

- Vậy chắc anh nhìn lầm. Ra đóng cổng cho anh đi…

Nhật Phượng ngồi xuống chiếc xích đu, đầu óc trống không, còn trái tim thì nặng nề nhói buốt. Cô đâu hề yêu Th


Polaroid