XtGem Forum catalog
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325104

Bình chọn: 10.00/10/510 lượt.

không hỏi Uyên xem quan hệ giữa anh và cô ta như thế nào? Hừ! May là lúc nào gặp anh, Uyên cũng đi với Sơn hết, không thì Thiên còn dom dat tới đâu nữa. Em dễ tin đến mức tội nghiệp. Chính vì sự thơ ngây đó mà Thiên mê mệt em, cũng chính vì sự trong sáng của em mà anh luôn thấy mình không xứng với em. Còn em! Em từng nghĩ anh dối trá, thì em đến làm gì? Nếu không phải là để hạch sách, tra hỏi anh?

Thở dài phiền muộn, Nhã có vẻ trách móc:

- Anh cứ tưởng em đến để an ủi, động viên tinh thần anh qua cơn sốc này không thôi. Ngờ đâu em lại hành hạ trái tim rối bời của anh thêm nữa.

Bỏ mặc Phượng nằm chúi nhũi sát bên, Nhã gác tay lên trán, mắt nhắm lại. Phượng nhận ra vẻ uể oải, những nếp nhăn lờ mờ lo âu sầu não trên gương mặt anh. Bất giác cô ứa nước mắt.

Suốt khoảng thời gian từ buổi tối Nhã đến nhà cô đến naỵ Phượng đã chịu đựng một sự căng thẳng quá sức. Thoạt đầu cô đau khổ khi nghĩ đã có thời Nhã đã yêu hai ba chị ruột của mình, sau đó cô căm thù anh khi nghe Thiên báo Nhã sắp cưới vợ. Rốt cuộc đau khổ hay căm thù chỉ làm cho chính lòng cô thêm rối. Cô bắt đầu hoài nghi, phân vân rồi loanh quanh lẩn quẩn với nỗi khổ của mình. Hơn bất cứ điều gì trên đời này, Phượng muốn biết tại sao, và biết cặn kẽ tình cảm của Nhã đối với mình. Trong những đêm tối nằm nghe mưa và đắm mình trong tâm trạng tuyệt vọng. Nhật Phượng muốn gặp để nói hết với Nhã những điều mình được biết về anh. Cô muốn lột trần tâm hồn của mình ra, và cả tâm hồn của anh nữa.

Nhưng không được, việc cơ sở làm ăn của anh bị cháy ra tro khiến Phượng gượng nhẹ Cô không thể gây thêm tổn thương cho anh dù chính điều này sẽ gây thương tổn cho cô trong suốt thời gian cô còn lại một mình.

Dầu sao Phượng cũng quá yêu anh. Cô biết tình yêu là sự hiểu nhau, tin nhau hoàn toàn đến từng chân tơ kẻ tóc, thế mà vừa rồi cô lại không dằn được lòng ghen tuông để buông ra một hơi những nghi ngờ. Nhật Phượng chợt thấy mình tầm thường quá, cô yêu nhưng không tin tưởng và không thông cảm với người mình yêu. Vậy tình yêu của cô có chút giá trị nào đâu?

Nhật Phượng khe khẽ chạm vào Nhã, anh nằm yên giống ngủ. Giọng cô rụt rè như người biết lỗi:

- Em nghi ngờ vì thật ra em vẫn biết quá ít về con người anh. Cả những điều bình thường nhất như sở thích của anh, ngày sinh của anh, mặc dù em đã biết anh từ mười năm naỵ Em nghi ngờ vì xung quanh anh có nhiều cô gái đẹp quá!

Đôi mắt Nhã mở ra rồi nheo lại. Uể oải anh nói:

- Tất cả những cái đó đâu phải lỗi của anh. Lỗi là chỗ em tin tưởng người khác hơn anh, và chưa hề yêu anh như em vẫn tưởng.

Nghĩ rằng Nhã đang bực dọc trong lòng, nên nhìn anh vẫn tốt hơn. Nhật Phượng dịu dàng lảng sang chuyện khác;

- Anh có biết nguyên nhân vụ cháy công ty của anh chưa?

- Anh chưa biết nguyên nhân, nhưng kết quả thì nắm khá chắc, toàn bộ ra tro vì cháy ba đêm mà.

Nghe giọng Nhã rành mạch không pha một chút tình cảm khi nói về biến cố vừa qua của chính mình. Phượng hơi ngạc nhiên. Cô không ngờ anh có máu lạnh đến thế, ngược lại với cô anh lại để lộ sự gian dối ghen tuông ra mặt khi biết Thiên tò mò theo theo tán tỉnh cộ Có phải tại anh quá yêu cô không? Đang ngơ ngác trước câu hỏi chừng như vô lý này Phượng lại nghe Nhã cười gằn. Anh nói:

- Tất cả đều ra tro, nhưng cái cơ sở ấy nó cũng hết thời rồi! Em có tin ở số mệnh không? Biết đâu ngôi sao số mạng của anh sẽ chiếu sáng sau trận hỏa hoạn kinh khủng này.

Nhã đang nhìn sâu vào mắt cô, cái miệng rộng đang thích thú vì những toan tính gì đó trong đầu hơi nhếch lên. Cô lo lắng hỏi:

- Anh sẽ làm gì khi vốn liếng mất sạch?

Quai hàm rắn rỏi của Nhã nghiến lại nhưng nét mặt anh vẫn cười:

- Vốn liếng của anh nằm trong ba mớ tro tàn đó chớ đâu. Đống tro tàn đổ nát ấy xem ra còn có giá trị hơn cái cơ sở khi nó còn nguyên. Cám ơn em lo cho anh, nhưng anh không sạt nghiệp đâu.

- Bao giờ anh cũng thật khó hiểu!

Nhã ngồi dậy và cúi xuống người Phượng, anh luồn bàn tay vào mớ tóc nâu mềm mại của cô rồi nâng mặt Phượng lên:

- Anh bây giờ phải đi lại từ đầu, em còn yêu anh không Nhật Phượng?

Phượng khe khẽ gật đầu. Nước mắt cô trào ra chảy xuống hai bên thái dương rồi lan vào trong tóc:

- Em chỉ sợ anh không trở về với em thôi!

Tiếng Nhã thì thầm trong bầu không khí im lặng của căn p hòng rộng:

- Anh phải trở về chớ, vì điều kiện làm ăn ở đây thuận tiện hơn ở nước ngoài. Nhưng em có bền lòng đợi anh không?

- Em đã chờ anh trong vô vọng gần cả suốt thời thơ dại, lẽ nào một vài năm nữa em lại chờ không được.

Nhẹ nhàng hôn những giọt lệ trên mặt Phượng, Nhã ưu tư:

- Anh lo mất em quá đi con bé khờ khạo, em dễ tin người khiến anh đi mà không an lòng chút nào vì một vài năm đâu phải là ngắn.

Phượng phụng phịu giấu mặt vào ngực anh:

- Sợ… sao không tới nói một tiếng với ba mẹ em.

- Anh tới rồi đó! Nhưng em thấy anh tới vẫn sau th