Một Thời Vụng Dại

Một Thời Vụng Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324052

Bình chọn: 8.00/10/405 lượt.

ó lòng "chi trả " trước , tụi này hy sinh "ăn theo " không hề có ý phàn nàn . Chỉ cần bao tử được đáp ứng theo yêu cầu là đủ rồi.

Duy Long quay sang Lam Hằng cười hỏi :

- Còn cháu của chú thì sao nè ?

- Con một phe với chú . Ăn gì cũng được mà.

Duy Long cười gật đầu bảo :

- Bún riêu thì bún riêu . Mình đi !

Anh quay lưng đi trước. Có lẽ Khả Khả không muốn đi. Bên tai Duy Long nghe lời động viên của Lam Hằng :

- Còn sớm mà, chút tao đưa mi về. Út Thắm có nói gì để tao nói chọ Đi ăn chút thôi mà . Không có mi ai ăn nổi chứ ?

-...

- Bộ đau lắm hả ? Về nhà tao rửa và băng l.ai cho . Nhớ uống thuốc , nếu không nó hành lắm đó.

- Biết rồi mà . Nếu mi không nắm tay , nó đâu có đau.

- Quên , xin lỗi nha.

- Nhiều chuyện !

Suốt buổi ăn đó, Duy Long luôn cười cười, nói nói. Lúc anh tặng cho Thanh Nhã miếng cua, khi chăm sóc Hồng Hạnh bằng ly nước ngọt với cử chỉ thân thiện. Nhưng một ánh mắt nhỏ không hề tặng cho Khả Khả, đừng nói chi một lời hỏi thăm cộ Khả Khả biết Duy Long còn giận mình, nên cô lặng lẽ bên Lam Hằng , không tham gia cuộc vui ấy , mặc cho các bạn mình tha hồ đối đáp vui đùa với Long.

Bà Hội thấy mấy ngày nay , Khả Khả khi đong đưa trên chiếc võng ngoài hiên nhà , lúc ngủ vùi trên võng ở cuối vườn. Bà biết cô có điều gì đó muộn phiền, nên không cùng bạn bè vui chơi như ngày nào.

Trái lại, Út Thắm của bà thì vui vẻ hơn , bởi Duy Long cùng bạn anh ta là Thái Hưng và Thành Đạt thường đến nhà bà; Khi làm tiệc tùng , lúc đưa nhau đi picnic.

Bà mong Duy Long để ý và ngỏ lời Út Thắm , đám cưới sẽ được cử hành long trọng hãnh diện cho bà biết bao, khi có dược một chàng rể đàng hoàng và giàu có như Duy Long vậy. Nhưng ước mong cuối đời của bà , không biết có được như ý không nữa. Nếu thật như thế là bổn phận của bà đối với con cái không có gì để trách cả ; có ra đi về với gió núi mây ngàn , bà cũng yên tâm về đứa con gái út của mình.

Tiếng người lao xao ngoài cổng . Bà vội bước ra cửa , Lam Hằng ùa vào như cơn lốc , cô cuống quýt hỏi :

- Nội à , Khả Khả của con đâu rồi vậy ?

Bà bắt gặp Duy Long cùng bạn bè có cả Út Thắm của bà đi cùng nữa . Đưa tay chỉ Lam Hằng :

- Nó ở trong phòng từ sáng , con vào gặp Khả Khả đi.

Lam Hằng bay vào phòng , bà đưa mắt chào cả bọn . Út Thắm lên tiếng :

- Má à , mấy ổ rau câu trong tủ lạnh còn không , má cho con đi.

Đưa tay chỉ vào tủ , bà cười bảo :

- Còn đó chứ đâu có ai ăn mà hết. Kỳ này Tí Ti làm cũng khéo quá chứ. Con lí lắc đó mà cũng làm được việc lắm.

Út Thắm có vẻ không vừa ý liền đáp :

- Má khen cho nó được nước . Về đây , tối ngày đi miết có lo gì trong nhà đâu . Lâu lâu mới làm con vừa ý một lần , đâu có gì đáng mà khen.

- Thì nói cho nó vui vậy mà.

Hồng Hạnh cùng Nhã theo Lam Hằng vào phòng tự lúc nào. Thái Hưng nhìn theo bóng Hạnh, quay lại hỏi Duy Long :

- Mình đến đây cũng nhiều lần , sao không thấy Tí Ti ra ngoài. Anh biết mặt của cô ấy không Duy Long ?

Duy Long nhìn hai tay mình đan nhau trước mặt , anh đáp giọng thật thấp :

- Cũng có gặp vài lần.

- Bộ cô ấy bị tật nguyền gì sao , không thấy đi chơi cùng mình vậy Long ?

Út Thắm đặt đĩa rau câu trước mặt ba người , cô liếc về phòng của Khả Khả , cô nói với vẻ khó chịu :

- Hơi nào để ý đến con bé mưa nắng bất thường đó . Lúc mới về đây , ngày nào cũng tụ tập sáng đi , chiều mới lững thững về nhà . Bà nội có la rầy thế nào cũng lén lút , trốn nhà đi chơi cho thỏa thích.

- Giờ không đi nữa à ? --- Duy Long hỏi nhỏ.

- Chứ gì nữa . Đột nhiên rút vào phòng suốt , có khi từ sáng đến chiều , đọc sách ngoài chiếc võng ở góc vườn , dành cho ông Hai nghĩ lưng , mỗi khi má tôi nhờ ông hái trái cây dùm.

Thái Hưng liền gợi ý :

- Sao mình không kêu Tí Ti nhập bọn , biết đâu cô ấy sẽ vui hơn thì sao ?

Út Thắm liền đáp :

- Anh tưởng em không đề nghị sao ? Cả Lam Hằng , Hồng Hạnh cùng Nhã thuyết phục thế nào con bé cũng bướng bỉnh không thay đổi ý mình . Hôm qua , còn đòi về Sàigòn nữa , má tôi thương nên nài nỉ ở lại. Tôi với Tí Ti tuy là cô cháu nhưng tuổi không mấy chênh lệch, đáng lẽ cùng lứa dễ thông cảm hơn; không biết tại sao tôi và Tí Ti chẳng có quan điểm nào giống nhau cả.

- Về Sàigòn ư ? Chưa đến tựu trường mà --- Duy Long vẻ lo lắng.

- Vậy mới nói , má tôi cưng cháu lắm , đâu muốn xa . Thế mà , con bé một hai nài nỉ xin về ngoại để chuẩn bị năm học mới.

Thành Đạt ngạc nhiên hỏi :

- Bộ Tí Ti không học ở đây sao ?

- Con bé học ngành kinh tế lâu rồi. Hè đến , mới về thăm má tôi vài tuần , bà nhớ nên không cho đi sớm , nó giận nên rút vào phòng , nhất là mỗi khi tôi ở nhà.

Thành Đạt cười cừơi lên tiếng :

- Tôi thì muốn có mặt nơi nào Thắm xuất hiện. Con bé ấy với tôi


Disneyland 1972 Love the old s