
đợi gì nữa ?
Lam Hằng bắt gặp ánh mắt của bạn cô cười, môi cong lên, đầu nghiêng nghiêng liếc Khả Khả :
- Làm như lên đồng, đợi đến giờ ngọ mới chịu...
- Chịu cái gì ? Trời ơi ! Người ta mớm cung cho mà còn bày đặt vờn qua, uốn lại ? Mà chuyện gì quan trọng vậy ? Có cần lấy trớn xa như vậy không bà chị ?
- Thôi ăn đi . Không có gì cả.
Khả Khả cau mày khó chịu gằn giọng :
- Tôi ghét nhất là sự lưỡng lự của bà chị đó . Có gì thì cứ hỏi . Nếu không vừa lòng người đối diện, cứ xem mình chưa bao giờ nói đi, chưa đóng vai "thím Út " của bà mà có gì sợ vậy ?
- Hớ ! Thím Út à, bữa nào "con " nổi sùng lên là cái "mỏ" dư da của thím không làm sao ăn cơm được đâu đó.
- Dám ! Chú mi mà hôn không được, lên trời ở "con gái " à !
- Sao không ! Hôn chổ đó không được thì hôn chỗ khác. Biết đâu hôn chỗ lạ hấp dẫn hơn, thú vị hơn thì sao ?
Khả liếc cô, tay giơ đôi đũa lên cao :
- Thì xuống gạch nằm cho nó mát, khỏi ăn uống gì cả con ạ . Muốn đói hay không thì nói ?
Lam Hằng cười nheo mắt :- Ê ! Đừng quên, con nhỏ này từ lúc đi học về đến giờ, luôn ở dưới bếp để xào nấu, cực khổ lắm mới có được bữa cơm thịnh soạnh này nhé . Không cho đầu bếp "sực phàn " là một điều bất lịch sự lắm đó . Bộ bà chủ quên điều này rồi sao ?
- Thì sao ? Ai làm gì nào ?
- Thì chuyện bé xé ra to . Thư báo cáo khẩn cấp lên ban lãnh đạo . Yêu cầu chủ tịch truất phế quyền thi đấu ; cho nhà mi ngồi ghế "dự bị " suốt mùa giải luôn, có gì đâu, bị treo mỏ dài dài thôi . Chừng ấy hối hận cũng muộn rồi . Đưa đơn kiến nghị, cho vào thùng rác nằm nghĩ dưỡng sức khỏe ru bà rù . Ai dám nói gì ?
Không vừa Khả Khả đưa tay ra mời :
- Ai dám nói gì ngoài câu : Mời cô "sorti de gốc me " từ giây phút này . Xem đêm nay ai ngủ ngoài phố cho biết tâm trạng người đi ngoài sương gió và nửa đêm ngoài phố, cảm giác sung sướng ấp áp như thế chứ ? Không chìm mình vào mưa làm sao biết cái lạnh thực chất như người ta diễn ra sao ?
- Hô hô ! Gương mặt cũng đều đặn phúc hậu, sao lại có tâm địa trái ngược như vậy ? Trường hợp này là "khẩu phật tâm xà hay tâm xà khẩu phật " đây hở bà thím thân mến ?
Khả Khả giơ tay qua lại, cô bảo :- Muốn nghĩ sao cũng được, không thành vấn đề.
- Ê ! Có thật "thím " muốn nghe đứa cháu này hỏi hay không vậy ?
Lam Hằng nhận nụ cười từ Khả . Cô bảo :- Hỉ xả đó, nói đi . Mau lẹ, gọn gàng đầy ý nghĩa. Bắt đầu !
Hằng liếm môi, dọn miệng khai báo vẻ đàng hoàng :- Hồi sáng này...
- Hồi sáng này nuốt phải hột cốc, bị nghẹn họng hay sao không nói ?
Hằng nhướng mắt "hứ ", giọng xẵng hơn :
- Bị bà nhảy vào cổ họng "án ngữ " ở đó, lưỡi gà đâu làm chức năng của nó một cách đường hoàng, dây âm thanh bị "cúp điện " làm sao phát sóng được mà nhiều chuyện ! Thấy ghét.
- Thôi nói đi . Cầu dao được bật lên rồi đó, có muốn gì nữa.
Xua tay Hằng bảo :
- Hết hứng rồi . Ăn cơm đi, còn học bài nữa.
- Lãng ồ ! Tự nhiên rồi đứt phim à ?
- Ờ ! Truyền hình không thu qua vệ tinh được, làm sao chiếu trực tiếp trận đấu cho mi xem thoải mái chứ . Đành chịu thôi.
- Ê ! Thông báo đàng hoàng, cổ động viên chờ đợi sẵn sàng . Giờ nói một câu xin lỗi là được sao ? Không dám đâu . Giờ nói không đây ?
- Vô duyên chưa . Người ta không thích kể lể thì sao ?
Khả Khả ngừng lại, mắt nhìn Hằng chăm chú :
- Tự nhiên rồi thu hồi vốn lại là sao ? Khả Khả này ghét nhất là ngữ ấy.
Hằng nhướng mắt cười, môi trề ra trêu ghẹo :- Ê ! Mi cũng biết tức hả ?
- Chứ sao ?
- Uống trật dã hườn, mua ở tiệm chú sồi . Bảo đảm sẽ hết ngay . Không hết không lấy tiền.
Lam Hằng đưa tay cản lại khi thấy Khả Khả định đứng dậy :
- Ê ! Ngồi lại đi, ta nói nhé.
- Không cần, để trong lòng cho no . Khỏi cần ăn uống gì hết.
- Cần mà... anh Hoàng...
Khả mở to mắt, bởi Hằng vừa gọi Lê Hoàng bằng "anh " một cách tự nhiên và ngọt giọng . Khả hỏi :
- Hằng gặp anh ấy à ?
Lam Hằng gật đầu . Khả hỏi tiếp :
- Ở đâu vậy ?
Hằng phùng má, mắt vươn to, chậm rãi đáp :
- Ở trường.
- Ở trường à ! Anh ấy đi vào đó làm gì ? Dám tìm Hằng sao ?
Lam Hằng lắc đầu :
- Không, anh ấy học ở đó.
- Vậy sao ? --- Khả Khả nhướng mắt, mặt nghiêng nhìn Hằng hỏi.
- Vậy mới nói . Thì ra Lê Hoàng học dược bốn năm, mê chơi anh làm đơn xin nghỉ một hai năm để đi làm kiếm tiền rồi trở vào học tiếp . Vì anh là học sinh giỏi, có nhiều thành tích nên trường có chút ưu đãi . Sáng nay gặp anh tại giảng đường mới hay anh thực tập ở tổ chị Kiều mấy tháng qua.
- Có hỏi chị Kiều, anh ấy học hành ra sao không ?
- Chị khen anh Hoàng về mọi mặt . Mới lạ chứ ?
- Anh Hoàng biết Lam Hằng học chung với mình không ?
Khả có vẻ quan tâm, nên Hằn