
br/>Hạ Môn là một thành phố ven biển xinh đẹp bên bờ biển phía đông nam
Trung Quốc, lưng dựa vào bình nguyên Chương Châu, Tuyền Châu, mặt quay
ra eo biển Đài Loan, đối diện với nhóm đảo Kim Môn, kiến trúc độc đáo. Ở đây có trường Đại học Hạ Môn với phong cảnh đẹp mê hồn từng là giấc mơ
của An Hạ Dao.
Và cũng chính là giấc mơ của Hạ Dao và Trí Viễn ngày nào.
Nhớ hồi đầu khi hai người mới quen nhau, trong lần hẹn hò đầu tiên,
Trí Viễn nói, chờ đến kỳ nghỉ hè anh sẽ đưa cô đi du lịch, và hỏi cô
thích thành phố nào?
An Hạ Dao nở nụ cười rạng rỡ với những chiếc răng bịt, nói: “Hạ Môn”
“Vì sao?”
“Vì ở đó có một trường đại học rất đẹp, nghe nói vừa bước ra khỏi
cổng trường là tới ngay bãi biển, cậu tưởng tượng mà xem, sau này khi
tan học, ra khỏi cổng trường là chúng ta đã có thể bước chân lên bãi cát êm dịu, hẹn hò trên bãi biển, nhặt những mảnh sò, ôi, lãng mạn biết
bao!” Khuôn mặt xinh đẹp của An Hạ Dao chìm đắm trong giấc mơ, giấc mơ
lãng mạn của một cô gái nhỏ.
“Ừ, nghe thì thấy rất tuyệt!”
“Sẽ đón gió biển và ngắm sao trời, sẽ đón ánh nắng mặt trời trên bãi
cỏ vương đầy lá, nhất định sẽ là một việc rất đẹp.” An Hạ Dao nhắm mắt
lại tưởng tượng.
Diệp Trí Viễn dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn: “Được, nghe cậu
nói đẹp tới mức ấy, vậy nhất định chúng ta sẽ tới đó cùng nhau, sẽ cùng
nắm tay nhau đi trong vườn trường, sẽ ôm nhau, hôn nhau ở nơi có phong
cảnh đẹp nhất…”
An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn say sưa lên kế hoạch cho chuyến du lịch
trong kỳ nghỉ của hai người, thậm chí trước thời gian thực hiện kế hoạch chừng một tháng, An Hạ Dao còn tra cứu rất nhiều nội dung cho chuyến du lịch như những món ăn ngon của Hạ Môn… Nhưng, kỳ nghỉ hè chưa tới, kế
hoạch cũng chưa kịp thực hiện thì hai người đã chia tay theo một cách
quyết liệt nhất.
Ký ức càng đẹp thì càng tàn nhẫn và càng để lại một nỗi đau khuôn
nguôi. An Hạ Dao thở dài, nhìn Trí Viễn đang nhắm chặt mắt dưỡng thần
bên cạnh, rồi khẽ lau đôi mắt ươn ướt của mình. Hạ Môn, cuối cùng thì cô và Trí Viễn cũng đã đến, dẫu rằng muộn mất 10 năm.
Khi máy bay hạ cánh thì đã là 5 giờ 15, sau khi lên taxi về tới làng
cá Tằng Thố An, An Hạ Dao không sao xác định được phương hướng nữa, cô
đành nén xấu hổ, hỏi: “Trí Viễn, đây là đâu vậy?”
“Tằng Thố An.”
“Tôi biết rồi, trên biển đường có viết như vậy, tôi biết chữ mà! Ý
của tôi là, đây là điểm phong cảnh nào của Hạ Môn?” An Hạ Dao nghĩ một
chút, nhìn xung quanh, một hồi lâu mới nói ra câu đó “Nhìn thấy rất hẻo
lánh, giống như một ngôi làng ấy!”
“Ngốc, Tằng Thố An vốn là một làng chài mà lại!”
“Ồ!” An Hạ Dao thản nhiên đáp, rồi nghe Diệp Trí Viễn tiếp tục càu
nhà1u: “Tằng Thố An là một làng sinh thái tự nhiên tiêu biểu nhất của
Mân Nam .”
Đây là nơi rất tuyệt để người ta làm cho tâm hồn được thư thái.
An Hạ Dao thấy buồn buồn, 10 năm trước, khi xem chỉ nam du lịch, mới
chỉ biết đến Đại học Hạ Môn và đảo Cổ Lang, ngoài ra không biết rõ điều
gì nữa, huống hồ 10 năm sau mọi thứ đã có quá nhiều đổi thay.
Khi Diệp Trí Viễn dắt cô đến một ngôi nhà trọ có tên là: “Ngôi nhà
nhỏ màu xanh” sắp xếp mọi thứ xong, An Hạ Dao mới hỏi với vẻ yếu ớt: “Ở
đây không có khách sạn nào kha khá một chút à?” Dọc đường, có tới tám,
chín mươi phần trăm treo biển là nhà nghỉ.
“Em không cảm thấy ở đây sẽ ý nghĩa hơn nhiều là ở khách sạn trong
trung tâm thành phố à?” Trí Viễn nhướn mày, mỉm cười, mặt mang đầy vẻ mê hoặc, khó tả: “Ở đây chỉ cách biển 20 mét.”
Hạ Dao vừa nghe vậy, liền kéo ngay rèm cửa, quả nhiên, biển bao la
hiện ra trước mắt, cô chợt nhớ đến câu thơ: Mặt nhìn biển rộng/ Xuân ấm, hoa nở, và lập tức thấy yêu biển ngay.
Không có hành lý, nên không cần phải sắp xếp, Diệp Trí Viễn và An Hạ
Dao đã có một bữa sáng rất ngon lành tại một nhà hàng sang trọng ở đầu
làng.
Sau khi ăn xong, Trí Viễn đưa An Hạ Dao dạo qua các cửa hiệu và tiệm
cà phê trên đường phố nhỏ hẹp như mê cung ở Tằng Thố An, nhân tiện mua
một ít đồ, như quần áo, khăn tắm, sửa rửa mặt…
Khi trở về nhà trọ thì đã hơn 11 giờ, tắm rửa xong lên giường, nhưng
vẫn thấy chợ đêm bên ngoài rất tấp nập với đủ âm thanh của tiếng rao
bán, tiếng trao đổi giữa người mua và người bán.
Mặc dù An Hạ Dao không lạ giường, nhưng cô lại rất nhạy cảm với tiếng ồn, vì vậy mà mặc dù rất mệt và buồn ngủ, cô cứ trằn trọc trên chiếc
giường êm ái, mãi cũng không sao vào giấc được.
Trí Viễn cũng không ngủ được, lên tiếng hỏi: “Dao Dao, em không ngủ được à?”
“Vâng!”
“Vậy chúng ta làm việc gì đó đi?” Diệp Trí Viễn trở người, anh nhìn
sang chiếc cổ trắng ngần của An Hạ Dao, tim bỗng đập rộn ràng.
“Được thôi!” An Hạ Dao ngồi dậy, lập tức trả lời.
“Thật chứ?”
“Thật anh đưa điện thoại đây, để tôi mượn chơi game một chút.” An Hạ
Dao nhìn vào đôi mắt rừng rực của Trí Viễn giả bộ không biết điều đó,
chìa tay về phía anh, điện thoại của cô bị hết pin, đang sạc