
đường của tôi, dù đến lúc chết, khi ở dưới suối vàng thì chúng ta vẫn là hai người không liên
quan gì đến nhau!”.
“Em!” Diệp Trí Viễn tức giận chỉ vào An Hạ Dao: “An Hạ Dao, sao cô lại có thể tùy tiện như vậy?”.
“Đúng thế, tôi tùy tiện như vậy đấy, khi tôi tùy tiện thì không phải là người”.
An Hạ Dao đưa tay giữ ngực – nơi đang khiến cô có cảm giác rất nặng
nề và khó thở, dựa vào cửa nhà vệ sinh, cố làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh
lùng nói.
“An Hạ Dao, em thật sự là không đòi anh phải chịu trách nhiệm chứ?”. Diệp Trí Viễn vẫn chưa chịu thôi, hỏi lại.
“Sao tôi lại phải đòi anh chịu trách nhiệm?”. An Hạ Dao lạnh lùng hỏi lại.
“Anh là người đàn ông đầu tiên của em!”. Diệp Trí Viễn đáp, vẻ tức
giận, mặc dù nghe An Hạ Dao nói không cần phải chịu trách nhiệm, anh
cũng thở phào trong lòng, nhưng không hiểu vì sao trong lòng anh lại
không hề thấy vui.
“Ồ, người đầu tiên thì làm sao? Cũng đâu phải là người cuối cùng!” An Hạ Dao cắn môi, đáp lại, cố làm ra vẻ mạnh mẽ.
“An Hạ Dao!” Diệp Trí Viễn đã mất bình tĩnh, tức giận gầm lên.
“Nếu không còn chuyện gì khác nữa, mời anh mặc quần áo rồi đi cho!”
An Hạ Dao quấn khăn tắm, cầm đám quần áo Diệp Trí Viễn giặt sạch sẽ tối
hôm qua từ trong nhà tắm, đưa cho anh với vẻ lịch sự: “Nếu có thể được,
tôi hy vọng anh hãy quên chuyện tối hôm qua đi”.
“An Hạ Dao, cô thực sự muốn như vậy chứ?” Diệp Trí Viễn đón quần áo, nhìn thẳng vào An Hạ Dao, trong lòng thấy rất không vui.
Lần đầu tiên trong đời Diệp Trí Viễn bị phụ nữ bỏ rơi, và cũng là lần duy nhất bị người ấy bỏ rơi, người ấy chính là An Hạ Dao, thế rồi sau
một đêm tình nồng nhiệt, An Hạ Dao lại cũng là người phụ nữ nôn nóng đòi cắt đứt mọi quan hệ với anh, khiến một người đầy lòng kiêu hãnh như
Diệp Trí Viễn không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
“Đúng!”. An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn một cái, rồi rời ánh mắt đi,
khẽ gật đầu, “Hiện tôi đang sống rất tốt, không muốn bị anh quấy rầy”.
Diệp Trí Viễn tức giận nghiến răng, nói: “Cô tưởng rằng tôi muốn quấy rầy cô lắm đấy à?”. Nói rồi anh nhanh chóng mặc xong quần áo, An Hạ Dao đã mở cửa cho anh với vẻ lịch sự với ý muốn đuổi khách rất rõ. Thấy
vậy, Diệp Trí Viễn sầm mặt lại, tức giận nói: “An Hạ Dao, là chính cô
không muốn tôi chịu trách nhiệm, sau này cô đừng có hối hận đấy!”.
An Hạ Dao gắng hết sức nặn ra một nụ cười: “Từ trước đến giờ, tôi
chưa bao giờ làm những việc mà mình sẽ hối hận, kể cả việc lúc đầu đi
theo người khác, bỏ anh!”.
Quả nhiên, nghe An Hạ Dao nhắc đến chuyện này, khuôn mặt điển trai
của Diệp Trí Viễn sầm lại, còn tối màu hơn cả đít nồi, anh nghiến răng,
đáp: “An Hạ Dao, tạm biệt, hy vọng rằng sau này chúng ta không bao giờ
gặp nhau nữa!”. Sau đó đóng sầm cánh cửa, bước nhanh ra khỏi phòng.
An Hạ Dao rũ xuống, dường như mọi hơi sức của cô đều bị ai đó rút
hết, c ngồi phịch xuống nền nhà, lặng lẽ sụt sùi, để mặc cho những giọt
nước mắt to tướng trào ra khỏi tròng mắt cay sè, lăn xuống dưới…
Năm mười bảy tuổi, Diệp Trí Viễn đã nói với cô: “Mình nghĩ, chúng ta nên thử yêu nhau!” bằng vẻ mặt rất tự tin.
Trái tim An Hạ Dao đập loạn xạ như bước chân của con hươu nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, gật đầu với vẻ thẹn thùng: “Vâng!”.
Kể từ phút đấy cô trở thành bạn gái của Diệp Trí Viễn, giống như cô
gái Lọ Lem tìm được hoàng tử, sắp được bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng giấc mộng đẹp ấy vừa mới bắt đầu thì đã bị đánh thức, thì ra,
Diệp Trí Viễn theo đuổi cô là để chọc tức nữ thần trong lòng anh ta: Lộ
Ngữ Nhụy còn An Hạ Dao chỉ là một quân cờ, hoặc nói cách khác là “Người
đỡ đạn”.
Năm mười bảy tuổi, ngây thơ đón nhận tình yêu để rồi thất bại và chịu đau khổ là vì cô còn quá trẻ, quá ngông cuồng. Sau khi biết mình là
người đỡ đạn, thậm chí cô vẫn còn giơ nanh nhe vuốt ra để phản kích lại, chạy theo người khác, tặng cho Diệp Trí Viễn một cái sừng, sau đó ngạo
nghễ quay lưng, bỏ đi.
Nhưng, An Hạ Dao của tuổi hai mươi bảy, trước tình yêu, trước sự thất bại trong tình yêu, cô không thể để bị tổn thương!. Nếu đã không thể để bị tổn thương thì cô cũng không muốn cho Diệp Trí Viễn bất cứ cơ hội
nào để làm tổn thương cô!.
Ghi chú: 1. Một nhân vậ trong truyện “Dù để ở trong lòng cũng không làm bậy”.
Tương truyền vào một đêm lạng giá Liễi Hạ Tuệ ngủ ở cửa nhà họ Quách, có một ngtrời phụ nữ không có chỗ ngủ cùng đến đó để ngủ. Liễu Hạ Tuệ
sợ rằng người phụ nữ ấy bị chết cóng, nên đã để cho cô ta ngồi trong
lòng mình để ngủ, đồng thời còn cởi áo ngoài của mình đắp cho người phụ
nữ. Họ đã ở cùng nhau trong trạng thái ấy suốt một đêm mà không có bất
cứ hành động vượt quá giới hạn nào. Vì thế, Liễu Hạ Tuệ được mọi người
tặng cho danh hiệu chính nhân quân tử “để ngồi trong lòng mà không làm
bậy.”
2. Xuất sứ từ tác phẩm Mẫu Đơn Đình của Thang Hiển Tổ. Trưyện kể, Đỗ
Lệ Nương mơ thấy một chàng thư sinh cầm cành liễu gọi cô ra đề làm thơ,
sau đó thì bị chàng thư sinh đó đưa tới Mẫ