The Soda Pop
Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Mình Yêu Nhau Lại Từ Đầu Được Không Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324014

Bình chọn: 8.00/10/401 lượt.

sạn, anh lại còn vác mặt đến đây định giải thích với
tôi điều gì?”

Diệp Trí Viễn bị An Hạ Dao lên án bằng những lời lẽ ấy, sống mũi thấy cay cay, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng anh vẫn nhìn An Hạ Dao
bằng vẻ nghiêm túc, nhíu mày, nói rõ rành từng tiếng: “Hôm nay, anh sẽ
giải thích với em tất cả mọi chuyện một lần, em nghe xong hãy cân nhắc
xem có tha thứ cho anh, được không?”

Có lẽ vì vẻ thể hiện của Diệp Trí Viễn rất nghiêm trọng và buồn bã,
hoặc là có thể là vì những lời từ đáy lòng của anh đã chạm đến trái tim
mềm yếu của An Hạ Dao, dù có tha thứ cho anh hay không thì ít nhất việc
nghe anh giải thích một lần cũng là một dịp để An Hạ Dao có cái để
thuyết phục trái tim mình, nên cô gạt nước mắt, lấy lại tinh thần, cố
làm vẻ bình thản, nhìn Diệp Trí Viễn, “Thôi được, anh giải thích đi.”

Diệp Trí Viễn ngồi xuống phía đối diện với An Hạ Dao, anh nhìn cô một hồi, rồi mới thở dài, nói bằng giọng dịu dàng: “Anh bắt đầu từ chuyện
năm 17 tuổi nhé.”

An Hạ Dao gật đầu.

“Anh thừa nhận, trước khi chuyển đến trường mà chúng ta học, anh đã
từng theo đuổi Lộ Ngữ Nhụy.” Diệp Trí Viễn bắt đầu bằng một câu rất
thẳng thắn, “Có điều, cô ấy đã từ chối anh bằng lý do, mẹ cô ấy bảo cô
ấy phải học hành cho thật tốt, không được yêu đương sớm.”

An Hạ Dao không nói gì, mặc dù tuổi 17 đã qua rất lâu rồi, nhưng
trong lòng cô thì chuyện cũ vẫn còn nguyên, rõ ràng như mới xảy ra ngày
hôm qua. Diệp Trí Viễn tiếp tục: “Tính anh thì rất quyết liệt, thích sĩ
diện, vì thế rất khó mà chấp nhận nổi chuyện bị từ chối, cho nên anh
không chịu đi học nữa.” Diệp Trí Viễn khẽ nhếch môi, mỉm cười với An Hạ
Dao: “Lúc đó, vì còn ít tuổi và ngông cuồng, nên anh cảm thấy không thể
thất bại được, nếu đi học thì sẽ bị mọi người cười chê.” Nói xong, Diệp
Trí Viễn thở dài: “Nhưng cha mẹ anh không nghĩ như vậy, họ tưởng rằng
anh học kém nên mới không chịu đi học, nên bất chấp sự phản đối của anh, một mực chuyển trường cho anh.”

“Cho nên anh mới nộp bài giấy trắng, cố tạo hình ảnh là một thiếu
niên có vấn đề?” An Hạ Dao xen vào, theo lời kể của Diệp Trí Viễn, cô
nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên Diệp Trí Viễn đến lớp, và cả bộ dạng của anh lần đầu đến ngồi cùng bàn với cô trêu cho cô khóc rồi lại ra sức dỗ dành cô… Thực ra, những ký ức ấy rất đẹp, bởi vì tuổi trẻ của đời người rất ngắn, những ngày đáng nhớ trong khoảng thời gian ấy lại càng ít hơn nữa.

Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao có vẻ chăm chú lắng nghe thì phấn chấn
hơn, nới tiếp: “Anh thừa nhận, lúc mới đầu anh không thích em, tuy hình
thức của em cũng được, nhưng lại bịt răng, nên không xinh.” An Hạ Dao
trừng mắt lườm Diệp Trí Viễn, khiến anh phải vội nói: “Em đừng giận,
chẳng qua anh chỉ nói thật mà thôi.”

“Bỏ qua đoạn này, nói vào điểm chính đi.” An Hạ Dao canh cánh về thời gian cô bịt răng.

Diệp Trí Viễn nhún vai, nhếch môi cười: “Không bỏ qua được, bởi vì
đây mới là điểm chính.” Rồi anh nhìn cô bằng đôi mắt rừng rực, “Tuy em
không phải là người xinh nhất, nhưng em lại có tấm lòng rất lương thiện, em đối xử chân thành với tất cả mọi người, nụ cười của em khiến người
khác rất xốn xang, đôi mắt em cũng cười và khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền, tất nhiên, nếu em không bịt răng nữa thì đúng là “nhất tiếu
khuynh thành!”

Trong lòng An Hạ Dao thấy vui, nhưng cô cố giấu kín điều đó nhìn Diệp Trí Viễn và nói bằng vẻ mặt lạnh lùng: “Nói tiếp đi.”

“Tiếp xúc với em lâu hơn, anh lại càng thích em, trong lòng anh,
trong đầu anh lúc nào cũng đầy ắp hình ảnh của em.” Diệp Trí Viễn nhìn
An Hạ Dao bằng ánh mắt chan chứa tình cảm: “Nhưng, anh rất sĩ diện, anh
đã từng bị từ chối, anh sợ em cũng sẽ lại từ chối anh, anh thực sự là
không thể nghĩ được điều gì!”

“Anh đã nói dối !” An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ nghiêm túc,
“Anh đã bị tôi từ chối rất nhiều lần, nhưng anh không hề có vẻ không
nghĩ ra được điều gì.”

Anh nói nghiêm túc: “Lần đầu khi em từ chối anh, anh thực sự không
nghĩ ra được điều gì, anh đã định từ bỏ.” Diệp Trí Viễn đưa mắt liếc
nhìn An Hạ Dao một cái, cô bèn hỏi: “Vậy, vì sao anh lại không từ bỏ?”

“Anh đã nghĩ, sức hấp dẫn của anh lớn như vậy, ấy thế mà một cô gái
nhỏ bịt răng như em còn không thể nắm được, thì sau này anh làm sao mà
tồn tại được trong cuộc đời này?” Diệp Trí Viễn nói xong câu này, liền
bị An Hạ Dao lườm cho một cái đúng như trong dự đoán của anh, nhưng anh
vẫn tiếp tục nói: “Và thế là anh càng theo đuổi càng trở nên dũng cảm,
sau này em càng từ chối anh, thì anh lại càng không từ bỏ, anh nhất định phải theo đuổi em bằng được.” Chiêu này, anh vẫn sử dụng để chinh phục
An Hạ Dao khi cô đã 27 tuổi.

“Diệp Trí Viễn, hôm nay tôi không có tâm trạng để ôn chuyện cũ với
anh đâu, chúng ta hãy tiếp tục nói từ chỗ anh và Lộ Ngữ Nhụy tỏ ra thắm
thiết với nhau đi.” An Hạ Dao biết, nếu càng nói về những chuyện tình
cảm giữa cô và Diệp Trí Viễn thì cô càng không thể nào tỏ ra lạnh lùng
với Diệp Trí Viễn được vì đó là người mà cô đã yêu sâu sắc nhất bằng