
Hôm nay là ngày Lăng Tịnh Yên vào nhập học. Là ngày đầu tiên đi học cấp 3 . Nếu là người bình thường khác thì sẽ hồi hộp, sẽ mong chờ , sẽ lo lẳng về trường mới nhưng cô thì lại không như vậy.
Sáng sớm, mẹ đã đánh thức cô dậy để đánh răng, rửa mặt thay đồng phục rồi xuống ăn sáng. Cô chỉ biếng nhác rời khỏi giường, cũng không khó chịu nhưng cũng chẳng vui vẻ gì. Tịnh Yên luôn sống nội tâm , cô vốn dĩ không thích bộc lộ cho người khác biết nội tâm của mình ngay cả với cha mẹ cũng vậy.
Cái tên của cô nói lên tất cả. Cô thích sự yên tĩnh, không thích sự ầm ĩ hay thực ra cô đã quen với cô độc rồi. Tịnh Yên không có bạn thân, cô chỉ có "bạn" để xã giao.
Hồi học cấp 2, Tịnh Yên đậu được vào một trường trung học rất danh tiếng của thành phố. Cô còn tưởng mình bước vào một môi trường tốt như vậy thì sẽ có thể kết bạn và tập chung học hành chăm chỉ, phấn đấu nâng cao thành tích để sau này có thể thi tiếp tục vào một trường cấp 3 chuyên. Nhưng mà, chỉ là nơi đây người người học giỏi, kẻ kẻ nhà giàu, trí thức quá nhiều, tiểu thư cũng quá nhiều, chia bè chia phái, ghét người là điều không thể tránh khỏi.
Lăng Tịnh Yên đã tự cô lập mình , cô nói chuyện với tất cả mọi người nhưng lại không chơi thân với ai. Cô không muốn gây xích mích cũng không muốn ai biết rõ mình . Cô cảm thấy mình căn bản không hợp với môi trường ở đây. Tịnh Yên không hề giỏi giang cũng chẳng khéo léo , nói thẳng ra hậu đậu còn có một chút lười nhác, nhà cô cũng không giàu có gì mấy ,chỉ là buôn bán nhỏ. Trong suốt 4 năm học cấp 2 cô đã luôn cô lập, ra chơi cũng chỉ có một mình, lập nhóm làm thí nghiệm cũng chẳng ai muốn chọn cô đơn giản vì cô học không giỏi cũng không lanh tay lẹ chân.
Tịnh Yên chịu đựng, chờ đợi 4 năm học kết thúc. Kết quả là cô lại rớt tuyển sinh. Trong lớp chỉ có 3 người rớt, trong đó có cô. Lăng Tịnh Yên đã khóc suốt một tháng. Mẹ cô thì bắt đầu la mắng cô, trì triết cô suốt một tuần. Tịnh Yên biết mẹ rất thương cô nhưng bị khuyết điểm là nói rất nhiều và rất ác miệng cho dù bà ấy không phải như vậy. Cha cô thì khác, ông ấy chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo cô
- Hãy xem như đây là cú vấp ngã đầu đời của con. Ngã càng đau thì càng phải đứng dậy. Phải rút được bài học từ cú ngã đó cho cuộc đời của con sau này.
Lăng Tịnh Yên đã đem câu nói của cha mà ghi lòng tạc dạ đến mãi sau này khi cô đã lớn vẫn nhớ đến câu nói đó để làm hành trang trong cuộc sống.
Sau đó mẹ cô đã tìm cho cô một trường GDTX , tuy nói là GDTX nhưng nó trực thuộc của thành phố , không khác gì phổ thông có điều chỉ là học những môn chính và môn cần thiết, không học những môn râu ria không cần thiết. Trường dành cho những học sinh thi đậu nguyện vọng 3 nhưng không học vì quá xa, còn không thì xét điểm và thường thì là 20 điểm.
Tịnh Yên đành nộp hồ sơ vào đó. Lúc đó, cô còn rất mang nặng tư tưởng về trường GDTX nhưng vì trường tư quá mắc nên cô không thể đòi hỏi.
Lăng Tịnh Yên đứng trước gương nhìn ngắm mình một lúc lâu. Cô có một khuôn mặt khá xinh xắn, nước da trắng trẻo, ưu điểm của cô là sở hữu một gương mặt mịn màng không tì vết khiến ai cũng ghen tị, khuyết điểm là Tịnh Yên bị to con một chút nha.
Điều này là do lúc nhỏ mẹ cho cô uống sữa quá nhiều , khi lên cấp 2 vẫn còn thói quen uống sữa nên rất dư canxi , xương rất phát triển cộng thêm Tịnh Yên cũng rất thích ăn đồ chiên nướng đầy chất béo và kết quả là cô hơi bị to con. Cho dù cô có xinh thế nào đi nữa thì rất ít tên con trai nào chủ động làm quen , đa số nhìn qua một chút dáng người cô là rồi không thèm để ý tới. Cao 1m62 nặng 55kg, quả nhiên mập rồi.
Da mặt Tịnh Yên vốn dĩ rất mỏng, càng trở nên tự ti về bản thân hơn. Cô không thích đứng ở nơi đông người càng không thích có nhiều người nhìn chằm chằm vào mình. Luôn luôn có cảm giác giống như mình đang dính cái gì trên mặt hoặc quần áo không đàng hoàng vậy, cô cảm thấy luôn tự ti về bản thân mình.
Lăng Tịnh Yên cúi xuống nhìn cái áo đồng phục, cô ghét nó ! Đáng lẽ không nên để mẹ cô mua mới phải, bà đã chọn một size quá khổ với cô. Làm cho cơ thể Tịnh Yên nhìn vào là thấy mập lên không ít. Lại càng tự ti về bản thân.
Cô đeo cặp kính cận lên , Tịnh Yên ghét đeo kính vì nó làm che khuất mất đôi mắt đẹp của cô . Một đôi mắt màu cà phê , to tròn lay láy. Bản thân cô cũng rất thích đôi mắt của mình. Nó làm cô thấy có chút tự tin vào bản thân hơn.
Xong xuôi tất cả, Tịnh Yên thoa một chút son lên môi. Con gái tất nhiên là phải điệu, cô cũng không ngoại trừ. Thích được con trai để ý , cô cũng không ngoại trừ. Tịnh Yên mau chóng ôm cặp sách xuống lầu. Không ăn sáng mà nhanh chóng giục cha chở mình đến trường.
Từ nhà đến trường thực sự là một quãng đường rất xa, đi xe máy mất khoảng gần 30 phút. Điều này làm cho Tịnh Yên muốn đạp xe đến trường cũng không thể.
Vào học rồi, Lăng Tịnh Yên mới phát hiện ra mọi chuyện không tệ như cô tưởng. Bạn bè tuy cũng có những kẻ quậy phá nhưng cũng không thiếu nhữn