
ệc ở đây thì tôi có chuyện cần nói rõ với cô. Thế này nhé,
chuyện như tối qua chỉ có thể phá lệ một lần. Tôi không cần biết cô có
ân oán với ai. Tóm lại, vấn đề riêng tư thì cô hãy giải quyết riêng tư.
Khi cô là nhân viên, nhận công việc do công ty sắp xếp thì tuyệt đối
không được có bất cứ cử chỉ nào luống cuống hay vô lễ với khách. Cô rõ
chưa?”
Jack nói một tràng dài, Điền Điền cũng không phản đối
gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu. Trước khi rời khỏi công ty, Jack còn dặn Điền Điền chín giờ sáng Chủ nhật đợi xe của công ty đến đón ở cổng trường
đại học. Xe sẽ đưa cô đến câu lạc bộ tennis chụp hình.
(1)Trong tiếng Hán, âm “qi” là phiên âm cách đọc của chữ “Kỳ”.
Buổi chiều đến
trường, Điền Điền gần như bước vào lớp cùng lúc tiếng chuông vào học
vang lên. Suýt nữa thì cô đã đến muộn. Giảng viên dạy môn này nổi tiếng
nghiêm khắc. Không ai dám đến muộn trong giờ của thầy.
Du
Tinh, cô bạn cùng phòng ký túc đã xí cho Điền Điền một chỗ. Vừa thấy cô
bước vào lớp, cô ấy vội vẫy tay gọi: “Điền Điền, đến đây này.”
Du Tinh cũng là người thành phố G như Điền Điền. Đó là một cô gái nhỏ
nhắn, nhanh nhẹn, đôi mắt nhỏ, lông mày nhạt, nước da trắng ngần. Cô và
Điền Điền tốt nghiệp cùng một trường cấp ba, chỉ có điều trước đây không học cùng lớp nên không quen nhau. Khi cùng thi vào một chuyên ngành của trường đại học này, sau câu hỏi đầu tiên, họ mới biết mình ở cùng một
thành phố; sau câu hỏi thứ hai, họ biết mình học cùng một trường cấp ba. Thế nên, quan hệ của họ tự nhiên trở nên thân thiết hơn các bạn cùng
lớp khác. Họ đã cố gắng xin đổi để được ở cùng phòng ký túc xá với nhau. Theo cách nói của Du Tinh là hằng ngày được cùng ăn, cùng ngủ, cùng
học, cùng vui. Chỉ thiếu mỗi cùng chỗ làm mà thôi. Ban đầu, khi Điền
Điền nộp hồ sơ xin làm người mẫu, Du Tinh cũng rất có hứng thú, chỉ tiếc là chiều cao của cô không đạt mà đây lại là yêu cầu cơ bản của nghề
này. Thế nên, cô đành phải ngậm ngùi bỏ cuộc.
Điền Điền đi
đến, còn chưa kịp ngồi xuống thì Du Tinh đã hỏi cô: “Tối qua, cậu không
về ký túc xá ngủ, di động cũng tắt. Mau khai thật đi. Cậu đi đâu, làm
gì? Đừng nói với tớ là công ty người mẫu bắt cậu làm thêm suốt đêm nhé!
Tớ chưa từng nghe nói người mẫu phải làm thâu đêm bao giờ đâu.”
“Tối qua tớ về nhà ngủ. Di động hết pin. Sạc lại để ở ký túc xá. Bây giờ vẫn không bật được điện thoại lên đây này. Lát nữa về ký túc xá, việc đầu
tiên là tớ phải sạc điện thoại cái đã.”
“Í! Không phải công
ty cử cậu đến khu vực phía Đông thành phố nhận việc sao? Sao lại về nhà
thế? Nhà cậu ở phía Tây cơ mà. Đó là hai nơi hoàn toàn ngược hướng đấy!”
“Tớ không thể hoàn thành công việc được giao nên bỏ về nhà thăm mẹ.”
Du Tinh càng nghe càng không hiểu. “Tại sao lại không thể? Cậu có thể nói rõ hơn một chút được không? Công việc có vấn đề à?”
“Chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ là đến một câu lạc bộ cao cấp dự tiệc, ăn cơm cùng với những người nổi tiếng trong giới kinh doanh thôi. Tóm lại, có thể
gọi là đi ăn cơm chùa.”
Du Tinh tròn xoe mắt, vừa ngạc nhiên vừa
ngưỡng mộ. ”Đến câu lạc bộ cao cấp dự tiệc cũng có thể coi là công việc
ư? Công việc này được đấy chứ! Tớ cũng rất muốn có một cơ hội mở rộng
tầm mắt như thế, chỉ tiếc là chiều cao không đủ nên không thể bước vào
nghề người mẫu được. Sao cậu lại không hoàn thành được công việc? Lẽ nào những người đó quá chén nên khiếm nhã với cậu?”
“Không phải như vậy. Chỉ là một người trong số họ… tớ không thể ăn cơm cùng hắn được.”
“Ai vậy? Tại sao cậu lại không thể ăn cơm cùng người ta?”
Điền Điền nghiến răng nói: ”Vì hắn là kẻ thù của tớ.”
“Kẻ thù? Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Du Tinh ngạc nhiên đến nỗi nhất thời kích động, câu chuyện riêng vốn đang
thì thầm bỗng oang oang lên khiến giảng viên trên bục giảng liền ném ánh mắt nghiêm khắc về phía họ. Hai người không dám nói chuyện nữa, phải
chăm chú nghe giảng trước đã.
Sau khi chuông tan học vang
lên, câu nói “giờ học kết thúc” của thầy giáo cũng bằng thừa. Du Tinh
vội kéo Điền Điền, tiếp tục truy hỏi: “Kẻ thù mà cậu vừa nói, rốt cuộc
chuyện là thế nào vậy?”
Ánh mắt Điền Điền u ám: “Du Tinh, cậu cũng biết nhà tớ chỉ có hai mẹ con, bố tớ đã sớm qua đời.”
“Ừm! Tớ biết. Cậu nói với tớ, bố cậu mất trong một vụ tai nạn ô tô năm cậu mười tuổi.”
“Trong bữa tiệc tối qua, một trong số họ chính là kẻ đã đã đâm vào bố tớ năm xưa.”
Vì đã nhắc đến nên Điền Điền kể lại toàn bộ sự việc tối qua cho Du Tinh
nghe. Du Tinh gầm gừ. ”Điền Điền, cậu thật lợi hại! Không nói câu nào mà cho hắn ngay một cái tát. Có lẽ lúc đó, Liên Gia Kỳ bị cậu đánh cho ngớ ngẩn rồi ấy chứ! Chắc chắn hắn có nằm mơ cũng không ngờ một người đẹp
được mời đến tiếp khách lại cho hắn một cái bạt tai nổ đom đóm mắt như
vậy. Những kẻ có tiền như hắn thường ngày vẫn quen được những người đẹp
như hoa như ngọc tôn sùng ngưỡng mộ mà.” Tuy nhiên, ngay sau, đó cô liền thở dài than vãn: “Tiếc thật! Cái tát này cũng làm mất côn