Old school Easter eggs.
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324130

Bình chọn: 8.00/10/413 lượt.

cánh tay của kẻ thù mà cắn một cái thật mạnh. Bảy tám bàn tay hùa vào, cộng thêm những lời khuyên nhủ
nhưng cũng không thể nào kéo được bà Điền Quyên ra. Bà giống như con cua kẹp chặt càng, sống chết không chịu buông, bám chặt lấy cánh tay Liên
Gia Kỳ khiến anh ta thở hổn hển vì phải kiệt sức xô đẩy.

Luật sư vội vã giãi bày: “Vì biết gia đình bên nguyên không giữ được bình
tĩnh nên tôi luôn phải thay mặt đương sự đến nói chuyện. Đấy, đấy, thế
này là thế nào chứ? Tai nạn giao thông là chuyện ngoài ý muốn. Các người làm như vậy là cố ý làm người ta bị thương mà.”

Nếu như
không phải khi đó, Điền Điền đang thay một cái răng sữa, vì cắn quá mạnh nên cái răng đó rụng ra thì cô cũng không biết sẽ cắn Liên Gia Kỳ đến
tận lúc nào. Khi cô chịu buông ra thì cánh tay của Liên Gia Kỳ đã có
thêm một vết thương mờ mờ. Luật sư nhanh chóng đưa anh ta rời khỏi đó và cuộc nói chuyện hòa giải hôm ấy đã hoàn toàn thất bại.

Sau
một hồi giằng co kịch liệt, dưới sự tham vấn hòa giải của đội cảnh sát
và luật sư, cuối cùng, mẹ của Điền Điền đã phải ký vào quyết định hòa
giải và nhận bồi thường. Bà buộc phải chấp nhận sự thực rằng, chồng mình đã không còn nữa nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, những ngày tháng cô nhi quả phụ sau này có tiền bồi thường vẫn còn hơn là không có gì. Luật sư đại diện cho Liên Gia Kỳ, người gây tai nạn, bồi thường cho mẹ con
họ năm trăm nghìn tệ. Khoản tiền bồi thường này đối với một người bình
thường mà nói là rất lớn. Nhưng dùng tính mạng của người cha để đổi lấy, dù có nhiều tiền hơn nữa thì cũng không thể nào bù đắp được nỗi đau tan cửa nát nhà.

Trong suốt một khoảng thời gian rất dài, Điền
Điền bé bỏng luôn nhớ đến kẻ thù đã cướp mất bố cô. Cô ngây thơ cầm phấn viết khắp nơi: Liên Gia qi(1) là kẻ xấu xa! Liên Gia qi là kẻ khốn nạn! Khi đó, cô vẫn chưa biết viết cả tên họ đầy đủ của Liên Gia Kỳ mà chỉ
có thể dùng phiên âm để ghi lại những chữ mình không biết viết. Cái tên
này đã khắc sâu vào trong lòng cô, kẻ thù giết cha, cô sẽ mãi mãi không
bao giờ quên.

Mặc dù sự việc đã trôi qua tám năm
nhưng khi vừa nghe đến cái tên Liên Gia Kỳ trong buổi tiệc của Chủ tịch
Hoắc thì Điền Điền lập tức bị sốc. Cô ngoảnh đầu lại nhìn thật kỹ, không phải tình cờ trùng họ trùng tên, khuôn mặt kia rõ ràng chính là Liên
Gia Kỳ năm đó. Tám năm trước, tuy mới chỉ gặp một lần nhưng cô nhớ rõ
khuôn mặt đó đến tận ngày hôm nay. Nhận ra kẻ thù mình từng để lại vết
răng trên cánh tay, cô bị kích động đến mức quên mất thân phận của mình
lúc này, chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức giáng cho anh ta một cái tát.

Nhìn bức ảnh bố mình đang mỉm cười, Điền Điền thầm rơi lệ, nói: ”Bố! Hôm
nay, con đã gặp Liên Gia Kỳ, kẻ đâm xe vào bố tám năm trước. Con đã tát
cho hắn một cái. Loại người này vẫn có thể sống một cách sung sướng như
vậy, ông trời thật là bất công!”

***

Sáng hôm sau, Điền Điền không phải lên lớp. Sau khi rời khỏi nhà, cô đến
công ty xin thôi việc, tiện thể trả quần áo và giày mà cô đã mượn Sa Mỹ
hôm qua.

Khi gặp Jack, Điền Điền đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe
anh ta chửi mắng một trận tơi bời. Nào ngờ, thái độ của anh ta lại hoàn
toàn khác với tối qua, không những không giận dữ khiển trách cô mà còn
thể hiện sự cảm thông và không đồng ý cho cô thôi việc. “Nghỉ gì chứ? Có công việc mới giao cho cô đây. Cậu ấm Hoắc Khởi Minh của tập đoàn Hoắc
thị có ý muốn cô chụp poster quảng cáo cho một câu lạc bộ tennis.”

Điền Điền vẫn còn ấn tượng về cái tên Hoắc Khởi Minh này. Chẳng phải là con
trai của Chủ tịch Hoắc, chủ nhân bữa tiệc tối qua sao? Cô thật sự không
dám tin vào tai mình nữa. “Không thể nào. Tối qua, tôi đã làm hỏng bữa
tiệc, đắc tội với họ. Tại sao Hoắc Khởi Minh lại còn dành cho tôi cơ hội này chứ?”

Jack bày ra khuôn mặt từng trải, chậm rãi nói:
“Tuy cô đã phá hỏng buổi tiệc của Chủ tịch Hoắc nhưng không hề đắc tội
với Hoắc Khởi Minh. Người được ông bố coi trọng chưa chắc con trai đã
thích.”

Nghĩ lại buổi tiệc tối qua, Hoắc Khởi Minh đã tỏ rõ
thái độ không vui khi bố anh ta khen ngợi Liên Gia Kỳ, Điền Điền dần dần hiểu ra.

“Được rồi. Đừng nhắc đến chuyện thôi việc nữa. Cô chuẩn bị nhận công việc mới đi. Thù lao lần này khá lắm đấy! Cô gặp may rồi.”

Điền Điền vẫn có chút ngần ngại. “Nhưng mà…”

“Nhưng cái gì? Cơ hội tốt như vậy thì đừng do dự nữa. Bao nhiêu người cầu mà còn không được đấy. Cứ quyết định như vậy đi.”

Điền Điền suy đi nghĩ lại cũng chẳng từ chối nữa. Dù thế nào, đây cũng là
một công việc hấp dẫn. Chụp poster quảng cáo còn tốt hơn là làm người
mẫu cắt băng khánh thành hay trình diễn thời trang, tiền kiếm được cũng
nhiều hơn. Sau khi bố cô qua đời, mẹ cô không tái giá, một mình nuôi dạy cô khôn lớn, bà đã phải chịu không ít cực khổ. Đến giờ, cô đã trưởng
thành, ngoài giờ học ra, cô cũng tranh thủ làm thêm kiếm tiền để mẹ cô
bớt vất vả. Có cơ hội như vậy thì tại sao cô lại từ bỏ cơ chứ?

Thấy cô gật đầu, Jack lại nghiêm khắc nhắc nhở: “Điền Điền, nếu cô muốn tiếp tục làm vi