
à chị Hân này chị tính đi đâu ? – Nhân hỏi.
- Chị thích biển, hay tụi mình đi biển nha Nhân, hé Tú – Hân hỏi chờ câu trả lời của cả hai.
- Tui thì đi đâu cũng được, chuẩn yếu là thư giản đầu óc thôi, mọi chuyện xin nhường ý kiến cho bà và nhóc Nhân – Tú trả lời nhẹ hiều.
- Biển hả chị, không được đâu mẹ em cấm em đi biển – cậu hốt hoảng trả lời.
- Sao kì vậy, hay để chị xin cho.
- Không. Em nhớ có lần em xem ti vi thấy biển em chỉ chỉ ước được dịp ra
biển thôi mà mẹ em đã nổi giận nên em sợ – cậu kể lại cho anh chú và chị Hân nghe.
- Trời.
- Chị biết em mà, em rất thích biển, em chỉ mong có một lần được ra biển, có chết em cũng cam lòng – cậu mơ tưởng.
- Rồi hiểu luôn hé.
Bấy giờ cả hai mới thở dài ra vẻ mệt mỏi, rồi thì Tú la lên:
- Trời, chuyện nhỏ như con thỏ, trước mắt thì mình nói với cô là đi đâu
đó không có biển, mà yên tâm đi cô đâu có đi chung đâu, nói là nói vậy
chứ mình đi biển ai mà biết.
- Ok, ý hay đó, em dám đi không Nhân.
Cậu đắn đo suy nghĩ, lòng muốn đi nhưng ý trí lại bảo nếu đi mà bị biết thì thế nào cũng không xong với mẹ, suy nghĩ một hồi cuối cùng thì lòng ham muốn chiến thắng nên cậu quyết định:
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ,
lần này con cãi lời mẹ rồi, mẹ tha thứ cho con nha. Mình đi biển nha anh chị – cậu nói nhỏ để không thôi mẹ nghe được dù biết bà đã đi đâu không có ở nhà.
- Như vậy mới là con trai chứ, có gì chị với anh Tú tiếp chiêu. Chuẩn bị đi hai ngày nữa mình đi.
- Nhanh vậy chị.
- Chị nôn lắm rồi, lâu rồi không được tắm biển – Hân mơ màng.
- Thôi đi cô nương – Tú chề cái miệng tám chục thước.
- Chị biết em cũng nôn nóng mà bày đặt làm bộ, chị đi guốc trong bụng
cưng rồi – cô ta hí hưởng khoe tài suy bụng ta ra bụng người của mình.
- Không ai hiểu em bằng chị – cậu cười tít cả mắt.
Đâu đó một ánh mắt thầm theo lỗi cậu.
- Hay quá đi guốc trong bụng thằng nhỏ rồi đi ra bằng đường nào, đường
nói là đi ra bằng….- Thằng Tú cười không biết trời trăng mây nước gì hết làm cô Hân nhà ta quê độ.
- Im coi, giải tán, hẹn hai ngày nữa gặp
lại, giờ về cho nhóc Nhân nghĩ ngơi cho chuyến đi lần này – nàng ta hập
hực bước ra khỏi nhà cậu mà lòng bực tức – “để xem bà trả thù cưng thế
nào nha Tú” – nàng ta tự mĩm cười với chính suy nghĩ của mình.
Khi anh Tú và chị Hân ra về mà trong lòng cậu còn nôn nao rạo rực sao đó.
Lần đầu được đi chơi xa lại được đi biển nơi mà cậu thích nhất nữa chứ,
cậu cười tươi như hoa không giấu nổi khát khao được đi đến đó ngay bây
giờ. Niềm vui lấn ác đi sự xấu hổ đang hiện diện là cậu dối mẹ đi biển.
Tối lại cậu lên phòng nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được thì bắt chợt cậu
nghe một ai đó đang hát, lời hát ngọt ngào, giọng trầm nhưng ấm áp, cậu
cảm thấy đầu óc mình lâng lâng, không kiềm được tò mò cậu đi đến khung
cửa sổ nhìn qua nhà đối diện. Thì ra là ngôi nhà mới xây cách đây vài
tháng vậy mà bây giờ có người vào ở rồi. Tuy rằng cửa nhà bên kia đóng
nhưng cậu thấy được một người đang ngồi đàn piano và miệng đang hát. Lời hát như chắc chứa nỗi niềm gì đó. Cậu chóng tay lên khung cửa sổ mà say sưa nghe hát, nó như lôi kéo cậu rỗi bỗng dưng cậu nhớ ra trong mỗi
giấc mơ cậu thường được nghe tiếng hát của các nàng tiên cá, cậu so sánh giọng hát cả hai. Cả hai đều hay đều lôi cuốn lòng người.
Bất chợt
tiếng đàn và lời hát ngưng lại cậu cảm thấy hụt hẳng, cậu chờ đợi nó
phát lên một lần nữa nhưng rồi đáp lại là một sự im lặng của màng đêm.
Đèn nhà bên kia đã tắt chắc người đó đã đi ngủ. Thấy vậy cậu đóng của
lại và leo lên giường. Tò mò luôn là tật xấu của con người vì thế cậu
cũng không tránh khỏi, cậu nghĩ về người bên đó là ai mà sao lại hát và
đàn hay như những nàng tiên cá trong giấc mơ của cậu. Từ bao giờ ngôi
nhà đó lại có người vào ở, rồi cái người hàng xóm mới có thân thiện hay
không, nếu dọn về rồi sao mấy hôm mình chưa gặp mặt. Cậu cứ chạy theo
suy nghĩ của mình và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lại là
giấc mơ đó nhưng lần này cậu thấy rõ đó là bóng dáng của một chàng trai
đang mĩm cười với cậu, cậu thắc mắc ai ta là ai mà lại cười với cậu, anh ta đến gần nắm lấy bàn tay cậu, một cảm giác ấm áp len lỗi vào trong tế bào. Cậu cùng người đó đi dạo bờ biển rồi một con sóng lớn đổ ập vào bờ và cướp anh ta ra khỏi tay cậu, hoảng hốt cậu chạy theo nhưng càng chạy con sóng càng xa dần và bóng dáng đó chìm xuống đại dương sâu thẩm. Và
nước mắt cậu rơi.
Cũng tại thời điểm đó nhà phía bên cạnh có một người đang ngồi khóc, đôi mắt ướt lệ nhìn vào tấm hình người yêu mà tự nói với chính mình:
- Vậy là đã hai năm rồi phải không em, anh đã thực hiện đúng lời hứa của
mình vậy mà sao em không thực hiện lời hứa của mình đi, em xem anh là đồ chơi à, em lừa anh đấy à, sao anh lại ngốc nghếch mà tin vào con người
em như thế, em quá nhẫn tâm đối với anh…..
Khương ôm tấm hình mà khóc nức nở, nó làm