Snack's 1967
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324933

Bình chọn: 8.00/10/493 lượt.

ngã xuống sông. Cậu vốn bơi rất
giỏi nhưng không lường trước là dưới bờ sông đó có một cái cây sắt, khi
cậu té xuống thì cái cây đó đâm ngay vào chân cậu, nước không quá sâu
nhưng vết thương bất ngờ cộng với việc lâu ngày không bơi làm cho cậu bị trật khớp và rồi cậu chìm.

Khương đứng trên bờ cười tươi nghĩ
sẽ không có gì vì vốn biết cậu bơi giỏi nhưng chờ hoài cũng không thấy
cậu nổi, cộng thêm có gì đó đỏ đỏ nổi lên, thấy vậy Khương lập tức nhào
xuống xem sao mà tìm kiếm cậu.

Sao bao nỗ lực thì cuối cùng cũng kéo cậu được lên bờ. Trong lúc tìm kiếm Khương cũng bị cái cây sắt ấy làm
bị thương ở cánh tay, nhưng anh mặt kệ. Thấy cậu ngất không chần trừ anh liền hô hấp nhân tạo, đôi chạm môi thì như có một ma lực nào đó như
cuốn hút Khương, muốn chạm và chạm và mãi nhưng tình hình cậu không cho
phép, với lại cậu là con trai nữa nên không thể như thế được. Sao đó cậu tỉnh lại mắt bắt đầu chớp chớp anh vội ôm vào lòng:

- Lại trời em vẫn còn ở đây.

Nhìn xuống chân máu vẫn còn chảy, Khương lập tức cởi phăng chiếc áo mình
đang mặc mà băng lại vết thương. Định lập tức đưa cậu đến bệnh viện như
chìa khóa xe thì đâu mất tiêu, cũng mai điện thoại Khương để trên xe nên anh điện thoại cho một người bạn đến lấy xe dùm, còn anh thì cổng cậu
đi bộ đến bệnh viện.

Với khung cảnh hoàng hôn đẹp như một bước
tranh lại có một người cỗng một người. Người trên lưng tim bỗng đập
mạnh, dựa vào vai người cỗng mà thiếp đi. Còn người cỗng cũng có tâm
trạng như vậy, Khương nhớ lại cái hôn vừa xảy ra nó quá ngọt ngào như
chính là nụ hôn anh dành cho Thư – người yêu của anh. Một nụ cười vội nở trên môi.

Mọi người ai cũng lo cho cậu, nhưng có lẽ mẹ cậu là
người xúc động nhất, bà buồn vì số phận con trai mình, thời kì mặt trăng máu sắp đến, bao tai nạn xảy ra với đứa con trai bé bỏng của mình, rồi
số phận của nó sẽ ra sao, bà bất lực, bà tự trách bản thân mình tại sao
bà là một người mẹ mà không thể bảo vệ con mình, bà như ngả ngụy, hai
hàng nước mắt không ngừng. Vụ rắn cắn nay lại thêm vụ việc cậu bị té
sông mà bị thương ở chân. Nó như mách bảo cho bà biết con trai bà sẽ còn trãi qua nhiều việc đau thương hơn nữa.

Một người mẹ hết lòng
thương con thì ai cũng mong con mình được hạnh phúc, được sống vui vẻ,
một tiếng mẹ cất lên rất đổi rất bình thường nhưng đối với bà nó rất
thiêng liêng. Kể từ khi tình yêu của bà bị cấm cản, gia đình bà quay
lưng bà chỉ biết dựa vào đứa con kết tinh của tình yêu mà sống, rồi khi
cậu chào đời bà cười trong hạnh phúc. Nhưng số phận không buôn tha cho
bất cứ ai, nó như một vòng xoáy không có điểm dừng. Cứ tưởng hai mẹ con
có thể sống hạnh phúc thì tin dữ đến từ người chị của chồng. Bà sợ một
ngày nào đó cái tiếng “mẹ” không còn được nghe nữa, bà sẽ sống ra sao.
Và trên đời này chỉ thứ tình cảm của cha mẹ dành cho con cái mãi mãi
không bao giờ phai và không bao giờ có sự dối trá cả.

Sao sự việc cậu bị té Khương vô cùng ái nái về vụ việc, trong ánh mắt
anh luôn ẩn lên vẻ hối lỗi vô cùng mà cũng vì chuyện đó mà anh với Nhân
càng gần gũi với nhau hơn, anh tình nguyện làm tài xế đưa đón cậu đi học và bất cứ lúc nào Nhân yêu cầu. Cứ đi học về là Khương lại qua cậu, ban đầu còn thấy ngại nhưng rồi riết cũng quen.

Hôm nay mẹ cậu đi
lấy hàng về bán chưa về đang ngồi một mình thì Khương qua đem nhiều đồ
ăn. Gặp cậu Khương cười, tim cậu bỗng đập rộn ràng:

- Cô đâu rồi em.

- Mẹ em đi chợ lấy hàng rồi.

- Anh có mua nhiều đồ ăn lắm, đem qua đây để ăn chung với em và cô.

- Anh mua chi không biết.

- Mua để bồi dưỡng lại cho em, cũng tại anh mà em mới bị thương.

- Anh đâu cần vậy, cái đó là sự cố ngoài ý muốn mà, đâu ai muốn.

- Nhưng anh thấy rất cắn rứt, anh là người sống tình cảm mà.

- Rồi rồi, anh hiểu rồi – cậu cười cười.

- Thôi để anh vào hâm lại tí rồi chờ cô về ăn luôn.

- Để em phụ.

Nói xong hai anh em vào làm đồ ăn, cười nói vui vẻ. Khương còn tận tay đút
cho cậu thử xem món anh mua coi ngon không, cậu cười để lộ lộ chiếc răng khểnh đáng yêu. Mẹ cậu về thấy cảnh tượng đó bà cười tươi mừng vì cậu
tìm được một người anh trai tốt như vậy.

Chiếc nhẫn ngọc trai
đen trên tay cậu đeo đã bắt đầu phát sáng và cậu biết rằng ngày mình
biến thành người cá sẽ không xa. Một lần nữa người cô của cậu nàng
Christiana đến, nàng âu yếm cậu và hôn liên tục và cậu.

- Cháu của cô lớn quá rồi, lần trước không kịp ôm cháu gì hết.

- Dạ, cháu vui khi có được người cô như cô.

- Có phải dạo gần đây chiếc nhẫn bắt đầu phát sáng phải không.

- Dạ phải, có vẻ như tần suất phát sáng ngày càng nhiều, ban đầu ngày có
một hai lần và mấy ngày nay thì nó phát sáng gần như liên tục. Cháu lo
quá cô ơi.

- Không sao đâu, có cô đây thì cháu yên tâm và cháu đừng
quên còn có bà nội của cháu nữa mà, chúng ta sẽ không để cháu có chuyện
gì đâu. Hãy nhớ kĩ điều này cháu là đứa cháu mà ta yêu nhất.

- Dạ chá