Lẽ Nào Em Không Biết?

Lẽ Nào Em Không Biết?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327342

Bình chọn: 9.5.00/10/734 lượt.

ại rất thân. Dâu Tây lúc nào cũng chỉ mong làm bạn tốt với Cacao thôi, nhưng mà Cacao cứ ở gần, Dâu Tây tim đập chân run, rất là khó sống, cậu bảo Dâu Tây có nên rời xa thế giới của Cam Vắt và Cacao không?”

Nguyệt nói một hồi, anh nghe mà há hốc, đếch hiểu chi cả…

-“Cậu bình tĩnh nói lại từng từ cho tôi nghe xem nào?”

Cô kiên nhẫn giảng giải lần nữa, lúc này anh mới ngộ ra, đăm chiêu suy nghĩ.

-“Tôi nghĩ tốt nhất Dâu Tây nên đối mặt, nhưng nghĩ là một chuyện, tình cảm thì khó nói lắm, thôi thì biên kịch đó nên để Dâu Tây tới chân trời mới, quên đi thằng Cacao, yêu thằng Sôcôla nào đó, rồi mấy năm sau về sẽ hết khó xử…Dâu Tây có ở lại thì cũng đau khổ, vì Cacao yêu Cam Vắt như vậy thì Dâu Tây chỉ bị tổn thương thôi…”

Nghe đáp án của Wind, không hiểu sao Moon thấy hơi đau lòng.

-“Ừ…cậu nói rất được…”

-“Tôi cũng kể cho Nguyệt một câu chuyện nhé!”

-“Ừ!”

-“Nhân vật chính cứ tạm gọi tên là Cacao đi, nữ chính cũng cho tên là Dâu Tây luôn đi. Cacao yêu Dâu Tây từ lần đầu gặp mặt, nói chung yêu nhiều lắm. Dâu Tây thay bạn trai như thay áo, còn từng mang em bé của người khác. Dâu Tây dù yêu cả thế giới, cũng không bao giờ chấp nhận Cacao, vậy mà Cacao vẫn lì lợm theo Dâu Tây, Cacao có ngốc không? Liệu có bao giờ Dâu Tây quay lại nhìn Cacao không?”

Anh hồi hộp nhìn cô, đã nói ý tới như vậy, chỉ cần người trí tuệ bình thường chắc chắn hiểu…

Lần đầu tiên, sau khi cô về nước, anh lấy hết can đảm dò hỏi.

-“Tôi chẳng biết nữa, đối với tâm lí phụ nữ yêu nhiều người tôi quả thật không hiểu họ cho lắm…”

Ai đó mặt như đít nồi cháy, Hà Nguyệt Dương, đi năm năm về cô cũng có thêm tài giả nai ghê gớm thật!!!

….



Sáng sớm 25, Vũ Phong bấm chuông nhà Hà Dương, mãi chẳng thấy ai trả lời, đành tự ý nhấn ngày sinh của cô, xông thẳng vào phòng ngủ gọi con nhợn đó dậy:

-“Nguyệt, Nguyệt, dậy đi…”

Nguyệt Dương oằn oại mãi, bực mình:

-“Có gì mà sớm thế? Thôi đi, tôi phải ngủ…”

Wind cương quyết giật chăn, bế Moon quẳng ra giữa phòng.

Bất chấp sàn nhà lạnh lẽo, Moon tiếp tục nằm xuống, nửa tỉnh nửa mơ, hỏi.

-“Cậu làm gì ở đây?”

-“Dậy đi, cậu như lợn thế, dậy tôi đưa đi kí hợp đồng với Viện Toán! Nhanh lên không muộn…”

-“Không phải đi nữa…tôi nộp hồ sơ research bên Mỹ rồi…gọi điện từ chối Viện Toán rồi…”

Ai đó trả lời theo vô thức, ai đó ức phát điên, đá cho cái đứa trước mặt một phát rồi bỏ đi.

SẦM.

Tiếng cửa đóng inh tai nhức óc cuối cùng cũng đánh thức được Moon. Ngơ ngơ ngác ngác dần nhớ lại chuyện vừa rồi. Là cậu ấy sao? Sao lại vào được nhà cô? Sao tức giận thế???

Sau chuyện đó, mấy tuần liền Hà Dương cũng không thấy mặt Vũ Phong. Đôi lúc nghĩ đó là việc tốt, vẫn biết, cậu ấy cùng lắm chỉ coi cô là bạn tốt, là chị vợ, nhưng đôi lúc lại thấy hơi buồn!

……

……

Có người dỗi hờn một thời gian, chẳng thấy ai sang dỗ dành, giải thích, ấm ức lắm.

Quyết cứng đầu tới cùng!

Quyết tâm cao hơn ngọn cỏ, tới một ngày, nhớ quá, đành lang thang ở ban công, định thấy người thì bắt chuyện.

Mà chẳng ngờ, lại vô tình nghe thấy ai đó tám điện thoại.

-“Không có gì, An khách sáo quá, là vé xem phim mình và Phong chơi thắng lần trước ở đám cưới Hiếu tỷ tỷ ý, mà Phong không cần, bỏ đi cũng tiếc…”

-“…”

-“Được, hẹn gặp 7 giờ nhé…hả, cậu đón mình á, không cần đâu…ừ, thôi thế cũng được…đi cả công viên nước nữa á…thế hơi nhiều…ừ, đi ăn ốc hay hơn đấy…”

Có người nóng phừng phừng, hận chỉ muốn nhảy sang bóp chết đứa nhà bên!!!



Đi lại loanh quanh trong nhà…âm thầm bày mưu hèn kế bẩn.

Có kẻ chống đẩy trăm phát. Sau đó vào nhà tắm, xả nước lạnh lên người.

Lặp đi lặp lại nhiều lần.

4 giờ chiều.

Ngán ngẩm quá! Sức khỏe tốt mà làm gì đâu? Tự hành xác thế mà vẫn chưa sổ mũi hay nóng trán gì cả.

Thôi thì đành phải dùng tới kĩ năng nghề nghiệp vậy, trước kia làm diễn viên, giờ cũng có lợi ghê!

Ai đó nhốt mình trong phòng tập thêm một tiếng nữa, dùng dầu gió sức quanh người, sau rồi “yếu ớt” mò sang nhà bên…

Mãi cái đứa đáng ghét đó mới ra mở cửa, anh đánh giá một lượt, tóc còn hơi ướt, người thơm ơi là thơm…đi xem phim thôi mà cũng phải tắm giặt cẩn thận thế, gớm không cơ chứ!

Ăn tý dấm chua, đâm ra bản năng mè nheo cũng trỗi dậy, Wind thở hổn hển, gọi đầy bi thương:

-“Nguyệt!”

Hà Nguyệt Dương chưa bao giờ thấy Vũ Huỳnh Phong như thế, cả người đỏ ửng, nóng rực, mặt mũi tái nhợt, mắt đờ đẫn, mồ hôi nhễ nhại…hoảng sợ vô cùng.

Được Moon cuống cuồng dìu vào nhà, giọng lo lắng hỏi thăm, Wind thấy như mình đang mọc cánh bay trên thiên đường…mà vẫn phải đóng tiếp vở kịch.

-“Tôi…tôi…không sao…”

-“Không sao là thế nào, hình như bị cảm rồi!”

-“Cảm gì mà cảm, tôi khỏe lắm…”

-“Cậu thật, coi thường sức khỏe


XtGem Forum catalog