
một đời thương nhớ kiếm tìm. Có một điều không thể chối bỏ, thử để ý xem, sau khi biết một ai đấy, thì người ấy sẽ luôn có những dịp tình cờ xuất hiện trước bạn ở những dịp bạn không thể nghĩ là tình cờ hơn nữa! Chưa đến một tuần sau họ gặp lại. Tắc đường, đèn đỏ. Vốn chỉ là thường tình giữa Hà Nội chưa đến bốn triệu người. Nhưng anh chợt thấy bóng dáng quen thuộc ấy đang ở lề đường. Hình như xe cô ấy đang bị công an giữ. Chỉ là thoáng qua, cũng không chắc là người đó. Đánh liều với duyên phận, anh cho xe lên vỉa hè và lại gần. Vị thiếu tá đang làm nhiệm vụ vốn đã thuộc lòng danh sách ba đời nhà anh, thấy anh, ông niềm nở: “ Sao thế, hôm nay cơn gió nào mà cháu lại dừng xe chào chú vậy?”.
Lúc này, Khang mới quan sát kỹ người con gái mắt sắp trực trào nước mắt. Đôi mắt ngập nước ấy cũng đang nhìn anh dò hỏi. Là cô ấy, đúng là cô ấy rồi. Cuộc đời thật kỳ diệu. Khang lễ phép nhìn người đàn ông luống tuổi chào hỏi:
“ Chú vất vả rồi, lạnh thế này vẫn phải ở ngoài trời. Ba cháu vẫn nhắc chú luôn.”
Người đàn ông trung niên cười một cách sảng khoái, gật đầu hài lòng và không ngừng vỗ vai Cao Khang. Chỉ những cử chỉ đơn giản nhưng hàm chứa biết bao là yêu mến. Ông biết thằng nhóc này chẳng có gì tốt đẹp đâu mà, thể nào cũng có chuyện cần nhờ cho xem.
“ Sao nào, đồng chí có chuyện gì cứ thẳng thắn trình bày. Đảng và Cách Mạng sẽ xem xét mức độ thành khẩn và niệm tình tha thứ. Chứ tự nhiên dừng xe chỉ để chào tôi một tiếng thì ông chú già này chẳng giám nhận đâu.”.
Nhưng mở cờ trong bụng, Khang cười cười: “ Chú, bạn cháu hôm nay mắc lỗi gì mà chú doạ cho con gái nhà người ta sắp khóc rồi kìa.”
Thiên Lam lặng nghe từ nãy đến giờ đã hiểu, anh ta là công an. Nhưng sao anh ta lại không mặc cảnh phục. Cả hai lần cô đều thấy anh ta một thân Armani như muốn khẳng định với những người nhìn xung quanh rằng: Tôi là người có tiền. Để ý lại thì thấy anh ta đi Sh. Đúng là anh ta có tiền nên mới đặt một chai nước hoa mang giá trị sáu con số 0 và trước con số 0 ấy chắc chắn không phải là số 1 vào tay người lạ. Ông chú giao thông nhìn Khang rồi lại quay sang nhìn Thiên Lam rồi lại cười:
“ Hoá ra là bạn hả? Cô gái xinh đẹp đây không mang giấy đăng ký, đi sai làn đường qui định, còn không có tiền mặt. Ngành mình chưa có chế độ quẹt thẻ nộp phạt nên chú bó tay rồi.”
Cao Khang à lên một tiếng rồi lại nhìn về phía Thiên Lam. Anh ghé tai ông chú nói gì đó Lam không nghe rõ. Chỉ thấy ông chú quan sát cô cười cười rồi xua tay và không ngừng nói “ bỏ đi, bỏ đi”.
Cao Khang lại gần, lần này anh đã thấy rõ thẻ tên của cô được đề rất rõ ràng trước bộ đồng phục nhân viên của Vietcombank. Phạm Thiên Lam. Thiên Lam nhìn anh rồi lại nhìn bóng ông chú bỏ đi mà không khỏi ngạc nhiên rồi chỉ biết cười gượng gạo:
“ Lại gặp anh rồi. Cảm ơn anh, thật xin lỗi vì đã mang lại phiền phức cho anh nhiều quá. Hôm nay tôi thật sự không mang theo tiền mặt. Cả lọ nước hoa lần trước nữa. Nếu anh không bận có thể cho tôi xin ba mươi phút được không? Tôi sẽ nhanh chóng đi rút tiền trả anh?”.
Cao Khang được đà lấn tới:
“ Cô chỉ định trả tôi tiền thôi sao? Tôi nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền thôi. Cô không định trả nợ ân tình cho tôi chứ? Món nợ ân tình là khó trả lắm đó.”.
Thiên Lam lúng túng , hai bàn tay đan vào nhau bối rối:
“ Vậy tôi biết làm sao giờ? Thật sự tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào. ”
“ Vậy chi bằng cô mời tôi một tách cafe. Dù sao chỉ vài bước chân cũng tới Highland rồi. Ok?”.
Một chiếc Sh đen cùng một chiếc Vespa xanh lam sánh vai giữa tiết trời se lạnh. Điều làm người ta không thể không nhìn vào đó chính là một cặp nam thanh nữ tú vô cùng hợp đôi đang cùng nhau bước vào Highland Coffee. Có chiếc lá nào rớt xuống lề đường rất vội rồi lại trả bình yên về cho cây vốn đã già cỗi. Những người qua lại ngoài kia có ai là quen, ai là xa lạ, ai vội vàng ai điềm nhiên không vướng chân? Nhưng chẳng có ai có thề làm ảnh hưởng tới mối duyên phận đang vừa mới bắt đầu.
Phá vỡ sự ngại ngùng chưa hết của Thiên Lam, Cao Khang lên tiếng trước:
“ Trịnh Cao Khang, sinh năm 1984, giới tính nam, cao 1m78 nặng 62kg. Hiện đang làm nhân viên tham mưu cục an ninh đối ngoại trực thuộc bộ công an. Cấp bậc: trung uý. Địa chỉ 49 Yết Kiêu_Hai Bà Trưng_Hà Nội . Tình trạng quan hệ: Độc thân, vợ chưa, người yêu chửa, bệnh truyền nhiễm không. Rất vui được làm quen với công dân chưa chấp hành đúng luật giao thông.”
Thiên Lam tròn mắt nghe đoạn giới thiệu của Khang rồi bật cười, nheo mắt và đáp lại:
“ Tôi tên là Phạm Thiên Lam, năm nay tôi 24 tuổi, tôi sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Nơi đó chất chứa biết bao kỷ niệm mãi sẽ là hành trang tôi mang theo suốt cuộc đời. Ở đó có những con đường luôn biết đưa chân người đi về nơi mà mình muốn đến. Cụ thể, tại đường Trần Hưng Đạo vào hồi 4h30 tôi đã vô tình phá vỡ hình ảnh công dân tốt xây dựng trong 24 năm qua. Tôi rất lấy làm biết ơn sâu sắc chân thành cảm ơ