
nhắn tin cho Long,
- “ Hôm nay e có việc về trước, tý nữa anh về sau nhá”
Vậy là hôm nay thoát khỏi Minh Hồng 1 hôm rồi, tranh thủ rủ Trúc đi chơi thôi, nghĩ vậy thằng nhóc nhắn tin cho Trúc
- “ Trúc àh, hôm nay rảnh không, đi chơi với Long chút nha?”
- “Thế còn…”
- “ Không sao đâu, kệ cô ta, Trúc là bạn Long mà, chằng lẽ đi chơi với bạn cũng không đc sao? Trúc chơi đi với Long nha, tý tan học Long qua đón”
- “Uhm J ok thế cũng đc”
Thằng nhóc vui vẻ, lâu lắm rồi mới đc đi chơi với Trúc, nhất định hôm nay nó phải đưa Trúc đi đâu đó thật vui. Thằng nhóc cất điện thoại đi, ngồi tủm tỉm cười hạnh phúc. Chưa lúc nào nó mong hết giờ học như lúc này. Thằng nhóc cứ nhấp nhổm nhìn đồng hồ.
RENGGGGGGGGGGG!!! Cuối cùng chuông báo tan học cũng đến, Long chỉ chờ có vậy nó phóng vút ra lớp Trúc, nhìn thấy Trúc đang ra, nó mỉm cười sung sướng, trông con nhóc thật rạng rỡ
- Chào Dung – Long mỉm cười vui vẻ
- Chào Long, 2 người đi chơi không rủ tui nhé – Dung tủm tỉm
- Ôi, thất lễ, Dung đi cùng cho vui nhé, rất vui khi đc tháp tùng 2 tiểu thư xinh đẹp đi chơi – Long cười tít mắt giả vờ cúi đầu
- Hi hi hi Dung đùa đấy, 2 bạn đi chơi vui nha, Long nhớ đưa Trúc đi đến nơi về đến chốn đó nhá. Bye – Dung vẫy vẫy tay đi về phía cổng trường
Long và Trúc cũng đi ra ngoài, xe ô tô của Long đã chờ sẵn ngoài đó, Trúc và Long cười tươi đi lên xe. Trúc không biết rằng có 1 người rất ngạc nhiên khi thấy Trúc hồn nhiên đi lên xe của Long, khỏi nói ai cũng biết đó là Hoàng. Nó không tin vào những gì nó thấy, rõ ràng tin nhắn còn đây vậy mà Trúc lại thản nhiên lên xe của Long còn nó thì ngồi đợi ở đây như là 1 thằng ngốc vậy.
Có 2 người từ xa cũng nhìn thấy cảnh đấy, và bọn họ mỉm cười đắc ý. Kế hoạch bước đầu đã thành công…
Chiếc xe oto phóng vút đi mà Hoàng vẫn chưa tin vào sự việc diễn ra trước mắt. Vậy là sao?…Có sự nhầm lẫn gì ở đây chăng?… Hoàng lập cập mở vội điện thoại ra đọc lại tin nhắn, đúng là số của Trúc, không lẫn vào đâu đc…Chẳng lẽ cô ta lại đùa giỡn với mình thế sao?…Rốt cuộc mình là cái gì đối với cô ta đây?…Cô ta rủ mình đi chơi nhưng rồi lại để mình ngồi đây để đi với 1 người khác…Hoàng định bấm số gọi đt cho Trúc hỏi cho ra lẽ nhưng có điều gì đó khiến nó dừng lại. Nó ngồi thần ra, choáng váng, đau đớn. Nó nhận ra nó chẳng là cái gì đối với Trúc, nó không quan trọng bằng người kia nên Trúc sẵn sàng bỏ rơi nó để đi với họ… Hoặc cũng có thể là Trúc cố tình làm thế để cho nó nhìn thấy. Vậy là đã rõ, có lẽ nó đã quá ảo tưởng, nó cứ nghĩ nó sẽ có hi vọng…nhưng nó đã lầm.
Hoàng phóng như điên trên đường, mặc cho những người ngoài đường chửi ầm ĩ, nhưng nó không hề để ý, 2 tai nó như ù đi, chỉ có tiếng gió rít xung quanh, nước mắt nó chảy. Nó đang đau. Không biết nó đau vì lòng tự trọng bị tổn thương hay vì bị 1 người khước từ tình cảm. Có lẽ là cả 2…Trúc quá ác độc khi đối xử với nó như thế, thật đau đớn. Nó hét lên thật to….tiếng hét hòa lẫn với nước mắt.
Nó cứ phóng như vậy cho đến khi gặp 1 đứa bé băng qua đường, nó chợt tỉnh giảm ga và phanh gấp.
“Két tttttttttttttt” “Rầm mmm” Hoàng ngã sóng xoài ra đất, mọi người bu quanh nó, nó ngồi dậy, nó thấy tay và chân đau và xót, cả đầu gối nó bị rách 1 mảng quần, da rớm máu, chân tay xây sát. Nó đứng dậy, không nói không rằng gì, khập khiễng phóng xe đi luôn.
Có tiếng điện thoại, “Hùng calling”
- Alo
- Thằng khùng kia, sao tao gọi mãi không thấy mày trả lời – Hùng quát vào điện thoại
- Ừh, có chuyện gì không – Hoàng lạnh băng
- Tao đặt chỗ rồi đấy, địa chỉ là…
-…Thôi! Mày không phải đặt nữa – Hoàng ngắt lời
- Sao? Sao vậy? – Hùng ngạc nhiên
- Cuộc hẹn bị hủy! Trúc đi chơi rồi – Hoàng nhát gừng
- Hả? Sao lại như vậy? Bây giờ mày đang ở đâu? Tao đến ngay đây
- Tao không biết nữa, thôi mày ra chỗ cũ đi, tao đợi mày ở đó – Hoàng cúp máy và phóng vút đi
Khoảng nửa tiếng sau, Hùng đến bar nó và Hoàng hay đến, nó vốn là khách quen ở đây nên mỗi lần nó vào là nhân viên niềm nở chào và sắp xếp cho nó 1 chỗ đẹp nhất. Nó nhìn thấy Hoàng rồi, thằng nhóc đang ngật ngưỡng bên cạnh 2 chai rượu, 1 chai đã hết, 1 chai còn non nửa, vỏ bia thì la liệt. Tay còn lại khoác lên vai 1 con nhỏ ăn mặc hớ hênh cười tít mắt với Hoàng và liên tục chuốc rượu cho thằng nhóc. Hung lao tới giật cốc rượu ra khỏi tay Hoàng, nó nhìn con nhóc kia và hất mặt. Con nhóc hiểu í cười cúi chào Hùng và rời khỏi bàn rượu
- Mày tính tự tử bằng rượu àh? – Hùng gắt
- H…ùng hức…hức…đấy àh – Hoàng ngước nhìn Hùng
- Tao chứ ai
- Uống…uống với tao đi…uống mừng tao nhận ra chân lý đi …- Hoàng đưa cốc cho Hùng
- Chân lý gì? Tao chả hiểu mày nói gì cả?
- Chân lý gì hả hức…hức…chân lý tao bị…xỏ mũi…người ta không có…hức …tình cảm với tao…hức…
- Xỏ mũi? Ai? Trúc sao- Hùng ngạc nhiên
- Phải? Trúc hẹn tao đi ch