
,
phòng học thoắt biến thành một tổ chim sẻ ồn ào.
Đúng lúc này, cửa lớp học của chúng tôi ầm một tiếng bị một người nào đó đẩy
mạnh ra, sự xuất hiện của người đó chính là cảnh tượng gọi là sao chổi Harley
đâm vào trái đất, cái tên con trai trăm năm cũng khó gặp được một lần ấy.
“Vũ Tuyết, Vũ Tuyết, chúng mình ăn cơm chung đi!” Thừa Tầm nhe răng cười ôm hộp
cơm trưa chạy đến bên Thành Vũ Tuyết.
Ớ… quả nhiên là cậu ta!
“Bạn đến rồi, Thừa Tầm. Được thôi, chúng mình cùng ăn nhé!” Vũ Tuyết đặt cặp
mắt kiếng gọng đen vẫn dùng khi học xuống bàn, mỉm cười đón lấy hộp cơm của
Thừa Tầm.
Cắt - ớn cả da gà đây nè! Nói gì mà khoảng cách sinh ra chân thực đẹp đẽ, đúng
là thối hoắc! Người ta hai người ngày ngày gặp nhau đến phát chán cũng chẳng có
rạn nứt nào nữa là… hơn nữa tình cảm mỗi ngày mỗi ấm áp thêm. Hây hây… Thừa Tầm
đúng là buồn nôn! Gọi thân mật như thế, sợ người khác không biết được mối quan
hệ của hai người hả? Xì!
Hứ! Tôi không thèm để ý đến cảnh tồi tệ đó nữa, mở hộp cơm của mình ra ăn.
Nhưng … haizzzz … tôi cúi thấp đầu, vừa nắn nắn lại mấy miếng lòng trong hộp đồ
ăn vừa buồn rầu nghĩ đi nghĩ lại… đành phải thừa nhận một việc, đó là gương mặt
của con nha đầu Thành Vũ Tuyết ấy rất dễ thương. Tuy không thể coi là mỹ nữ
tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng có thể tính là ưu mỹ xinh tươi……
Một đôi mắt to đẹp như búp bê, hàng lông mi cong rợp uốn nhẹ, sống mũi cao như
của các tài tử minh tinh Hàn quốc, đôi môi nhỏ xinh hồng như cánh anh đào, lại
còn có mái tóc vừa dài vừa đen nhánh như công chúa bạch tuyết nữa… Điều khiến
tôi không thể tin nổi là, bọn Hiền Chu đều nói Thành Vũ Tuyết rất giống tôi
trước đây, tôi nghe xong suýt tí nữa nôn hết bữa sáng ra ngoài.
Gì? Thành Vũ Tuyết giống tôi?
Chà… không thể không thể! Đây căn bản chính là trời đất khác xa nhau! Đúng thật
là truyện cười quốc tế! Nếu như thế, chẳng phải nói người Thừa Tầm thích là
“tôi trước đây” à?... Xì… có nhầm không đó?... Hơn nữa Thành Vũ Tuyết rất dịu
dàng rất ân cần với Thừa Tầm, khi trời lạnh thì mua cà phê cho cậu ta, trời
nóng thì mua cho chai coca lạnh… so sánh à, tôi căn bản đấu không nổi cô ta…
Chẳng trách Thừa Tầm thích cô ta đến thế… so sánh với cô ta, cả đời tôi có thể
cũng không hi vọng gì nổi!
Nghĩ đến đây, tôi hơi buồn phiền thở ra một hơi dài.
“Ôi… Đa Lâm, đồ ăn cậu làm nhìn ngon quá!” Đúng lúc tôi đang thở dài, Hiền Chu
ngồi bên tròn hai mắt nhìn vào hộp đồ ăn của tôi tò mò, tôi thật rất sợ cô bạn
không cẩn thận sẽ rơi cả nước miếng xuống mất!
“Ờ… cậu muốn ăn không?” Tôi vội vã rời khỏi những suy nghĩ để trở về với thực
tế, tôi nháy nháy mắt, dùng đũa chấm chấm vào hộp cơm.
“Muốn……”
Cái đó, không phải lừa gì các bạn độc giả đâu, cái câu “muốn…” ở trên ấy là do
cái tên đáng chết Thừa Tầm nói đấy, còn nhào tới cười với tôi thấy mà ghê, lại
đặt mông xuống ngồi trên bàn tôi lựa tới lựa lui trong hộp cơm nữa chứ.
Trời ơi! Món lòng yêu quý của tôi!!!
“Này này này! Cậu làm cái quái gì thế hả? Tớ đâu có nói cho cậu ăn đâu! Đủ rồi
đó, này! Này! Trời ơi, đũa của cậu có vệ sinh không hả, đừng có bới lung tung
trong hộp cơm của tớ chứ! Cậu không biết bệnh sida lây nhiễm từ khoang miệng
hả?!!” Tôi giằng lấy hộp cơm yêu quý của mình tránh cậu ta đang thở háo hức vì
thèm ra xa.
Cái tên này rốt cuộc có ngốc không vậy trời? Quả là ngốc gấp đôi! Tôi đúng là
bị cậu ta làm cho tức muốn chết được!
“Doãn Đa Lâm, cậu đừng có nhỏ mọn thế, ăn có chút lòng thôi mà, có gì ghê gớm
đâu. Thật là, chúng ta chẳng phải là bạn sao?” Vừa nói cậu ta vừa ngoác mồm ra
cắn tới, suýt tí nữa là cắn luôn vào tay tôi đang cầm hộp cơm.
Nhóp nhép nhóp nhép!
Thừa Tầm tọng một đống vào miệng rồi sau đó còn gắp thêm mấy cái? Chạy đến
trước mặt Thành Vũ Tuyết, tên này, dám đem đồ ăn của mình cho người yêu hả? Quá
đáng thật mà! Hu hu…
“Vũ Tuyết, Vũ Tuyết, mau thử cái này đi, vị được lắm, mình ăn thử rồi, không có
độc đâu, yên tâm yên tâm!” Thừa Tầm dùng thái độ dịu dàng cực kỳ, chưa bao giờ
nói với tôi được như thế.
Chiu chiu! Chiu chiu!
Tôi cảm giác trên đầu mình có bao nhiêu là nộ khí đang bốc lên phừng phừng!
Tức chết đi được! Tức chết đi được!
Hàn Thừa Tầm! Ta nguyền rủa nhà ngươi suốt đời cũng không bao giờ có được tình
yêu chân thực! Hứ!
“Được rồi, cám ơn bạn, Thừa Tầm!” Vũ Tuyết gắp miếng lòng, híp mắt cười.
“Ồ… hà hà hà hà… thì ra lúc Thừa Tầm cười, phía dưới mắt có hai lúm đồng tiền,
đáng yêu thật!” Hiền Chu đập vào đầu như đột nhiên tỉnh ngộ, lộ ra biểu cảm
“thì ra là thế!”
“Cắt! Đáng yêu cái gì? Có cái gì đáng yêu nào? Lấy đồ ăn của người ta đem cho
người khác, người gì chứ! Đúng là khiến người ta khinh bỉ! Tớ khinh thường hắn!
Đáng chết, a a, tức chết mất thôi! Sau này tớ quyết định lên sân thượng ăn
cơm!” Hai mắt tôi tóe lửa, tức giận dùng đũa giày xéo miếng lòng tội nghiệp!
Tim của tôi, huyết