XtGem Forum catalog
Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307

Kí Ức Của 1 Người Lính Trinh Sát Sư 307

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210261

Bình chọn: 7.5.00/10/1026 lượt.

hốt chỉ đánh trả chúng phía trong hàng rào,
không bắn đạn vượt quá hàng rào có thể gây thương vong cho ta. Cả hai hướng ta
áp sát địch và đánh trả dồn chúng về hướng bắc 428 là vùng trũng của con suối
nhỏ. Cối 82 từ nhà bắn chi viện lên khoảng hai quả và cối 60 từ chốt 428 bắn ra
chận vùng thung lũng. Bằng kinh nghiệm của d trưởng d2 không nên dồn địch vào
thung lũng (sau nhiều năm ở chiến trường tôi mới cảm nhận điều này là đúng, chứ
lúc ấy thì chỉ biết nghe theo), vì khi cùng đường chúng đánh trả đến đường liều
mạng, không có lợi cho đội hình lúc đó. D2 điều một b của c5 và trinh sát hỗn hợp,
vòng sâu lên hướng bắc chận đường rút của chúng. (D trưởng bảo là đánh nơi
chúng không ngờ là ta sẽ phục! Điều này thì…) Từ trong đánh ra và ngoài đánh vô
từ hai hướng địch không trở tay kịp, lực lượng chiếm hào đầu tiên của ta bị diệt
khi chưa kịp rút (bị lựu đạn là chính). Kế hoạch cố đánh giải vây nhóm phía
trong không thành công nên chúng rút lui. Không biết thế nào, mà khi đội hình
chính của ta phía ngoài áp sát vào hàng rào, thì cối chúng lại bắn vào trận địa
ta (ta chưa kịp thu súng mấy thằng chết tại chỗ). Đạn chúng cơ bản rơi bên
ngoài chốt là nhiều. Do bị lộ nên toàn bộ đội hình ta rút vào chốt trú ẩn dưới
hầm, không còn lực lượng nào bên ngoài. Cối địch bắn như mưa vào trong và ngoài
chốt, khu vực nuôi quân bị cháy hết một căn hầm. Chúng bắn liên tục trong khoảng
mười phút thì ngưng. Nhanh chóng chiếm lĩnh khu vực trảng trống phía bên kia
thung lũng của con suối, đội hình chừng gần ba mươi người của ta dưới sự chỉ
huy của c trưởng c5 tổ chức phục kích. Khoảng gần nửa tiếng thì chúng xuất hiện
đang cố gắng vượt qua bãi tráng để về bên kia biên giới. Toàn đội hình dàn hàng
ngang chờ lệnh.

Lực
lượng địch không đông lắm chỉ bằng lực lượng ta. Chúng dừng lại tại một khu rừng
khuất cách ta chừng 50 m, có vẻ chờ lực lượng khác. Bỗng nhiên có tiếng súng nổ
hai viên từ phía sau đội hình ta. Bọn chúng bắt đầu cắt rừng về hướng tiếng
súng nổ (sau này ta mới biết là tiếng bắn kêu rút). C trưởng c5 khẩn trương cho
bắn hai quả B40 làm hiệu lệnh nổ súng, và sau đó là hỏa lực cá nhân. Do đường
đi của chúng là đường lên đồi nên tốc độ chậm cũng như luôn bị trượt té nên hỏa
lực ta bắn rất hiệu quả. Địch cũng bắn lại nhưng do địa hình nên không phát huy
được. Hầu như sáu tên địch chết nơi này, đều súng một nơi, người một nẻo.

Lực
lượng chốt 428 cơ động ra chi viện khi ta đã làm chủ chiến trường. Ta thu mười
hai súng (không rõ sao súng nhiều hơn người trong đó có một AT).

Kết
quả sau trận đánh: Ta diệt mười bốn tên thu mười bảy súng và rất nhiều mìn KP2.
Phía ta hi sinh ba bị thương năm.

Thu
dọn chiến trường xong thì trời đã gần chiều tối, bộ phận tác chiến buộc phải
đưa liệt sĩ và thương binh về d bộ d2. Trên đường về, một thương binh là tân
binh quê Phù Cát - Bình Định, bị miếng cối vào ruột rất nặng nên hi sinh giữa
đường.

Cuộc
đời người lính, phải chiến đấu giữa cái sống và cái chết, giữa niềm vinh quang
và gian khó. Những tiếng cối nổ ùng oàng, tiếng nổ đanh như thép của các loại
mìn, và cả tiếng bắn kêu hỗ trợ khẩn thiết của đồng đội. Không hẳn như vậy, và
cũng không phải chỉ có thế. Người lính trước hết là một con người, có một thân
phận và cũng có một tình yêu… có thể nó là cung bậc của sự thăng hoa, hay chỉ
là sự hoang tưởng, và nhiều khi là cả một thời để hối tiếc, và cũng để hối tiếc
mà thôi.

Tôi
đã rơi vào trương hợp như vậy.

Giữa những ngày khốc liệt ở 428 cùng anh em d2
e95…

“… Cùng một số bạn bè ngày xưa của lớp mình, về
đưa tang bạn Đức đến nơi an nghỉ cuối cùng… Cả bọn mới biết bạn đã nhập ngũ mấy
năm, và đang chiến đấu ở một chiến trường đầy khắc nghiệt và gian khổ. Mình vô
tâm quá…

Khi
chia tay nhau sau kì thi nghiệt ngã... Bờ sông Hàn Đà Nẵng một đêm hè… Những
quán cơm bình dân dọc đường Ông Ích Khiêm… đầu cầu Trịnh Minh Thế, khi những
bàn tay rời nhau sau mấy ngày thi, để từ đây mỗi con người là một số phận… Thời
gian năm năm trôi qua sao mà nhanh thế…

Mình
cũng không đủ điều kiện để vào Đại học, cũng phải lao động mọi thứ để nuôi sống
mình và giúp phần nào cho gia đình… Những đêm trằn trọc suy nghĩ về cuộc đời… trong
đó có hơn một nửa là nghĩ về một người… (mà không ngờ đã là một anh bộ đội)… Phù
Mỹ chỉ cách Quy Nhơn chưa đầy 60 km, sao thấy xa quá… nhiều lần đã bạo gan xin
mẹ đi chơi… nhưng cuối cùng phải hoãn lại, vì đâu biết chính xác địa chỉ…

Những
năm ở Trung học Đệ nhất cấp, chỉ là lòng ngưỡng mộ trí thông minh, khi giải những
bài Đại số khó cho lớp… Những phương pháp giải các bài tập Ngữ pháp về câu bị động,
những mẹo về cách chia thì trong tiếng Anh.

Rồi
năm cuối Trung học Đệ nhị cấp… một người thanh niên mạnh mẽ cá tính và hết lòng
với bạn bè.

Mỗi
buổi sáng…ngồi ở quán ăn trên đường Võ Tánh… chỉ có một điều duy nhất: nhìn thấy
bước chân thoăn thoắt của một người con trai cùng lớp, trên đường vội vã đến
trường ….

Cả
nhóm xuống nhà bạn, nhưng nghe đâu gia đình đã vào Nam hế