
).
+ Bên này đất K những
người con đất Việt không tiếc máu xương nơi chiến trường khốc liệt. Bên
kia đất Việt cuộc sống nhộn nhịp hưởng thụ với những cảnh sống phù hoa.
Các HTX mới thành lập không đạt hiệu quả, cảnh cha chung không ai khóc
trong công việc, đời sống khó khăn (trước khi có khoán 10) đã có những
tác động rất lớn đến tinh thần của anh em chiến sĩ là con em nông dân
của vùng đất khô cằn đất cày lên sỏi đá…
Rồi thư nhà…
“… Cây chùm ruột anh trồng ngày ra đi nay đã ra hoa. Hoa nở đầy bao quanh
các cành cây. Mỗi lần có ai hái lá non về nấu canh, đều nhắc đến tên
anh. Họ đâu có hiểu rằng, mỗi lần họ nhắc đến một người con trai còn ở
xa biền biệt, là mỗi lần người con gái còn lại, lòng dạ đau như cắt…
trong nỗi chờ đợi và nhớ mong. Ngồi vá lưới dưới gốc cây mỗi ngày, em
đều cảm nhận được mùi da khét nắng trên thân thể anh, hơi thở mang vị
mặn từ biển… nhưng rất ngọt ngào trên làn môi của anh… như vẫn còn đâu
đây. Mọi khát khao bị dồn nén, một tình yêu không được thăng hoa và một
cuộc đời như không còn hơi thở.
“… Quê mình năm nay mất mùa muối,
thất mùa cá. Mỗi công mười điểm chỉ được hơn kí lúa. Cả mấy tháng qua
gia đình anh phải ăn cơm trộn với trái còi. Cách đây một tháng hai bác
đã đi vào Long Khánh để tìm kế sinh nhai. HTX đến niêm phong nhà vì ra
đi không có phép của chính quyền.
Đêm gia đình anh ra đi… Em chỉ
gánh phụ một gánh muối qua chợ Cát Minh - Phù Cát bán, để lấy tiền xe
vào Quy Nhơn. Khi qua cầu Đức Phổ, mẹ anh quay lại nhìn lại ngôi nhà,
nước mắt chảy ròng ròng. Chỉ sợ ngày anh về không còn ai ở đây. Đất nước thanh bình sau bao năm chiến tranh, giờ phải bỏ quê ra đi một lần nữa,
không vì bom đạn mà vì miếng cơm manh áo. Có một ông cán bộ về thăm nhà
anh, anh Dương bị thương mới phục viên đến gặp ông để trình bày. Sau đó
một thời gian, khi đi làm về em thấy anh Dương đang quét sân trước nhà
anh. Em nghe anh Dương nói ông cán bộ bữa trước đã can thiệp với chính
quyền địa phương mở niêm phong nhà.”
Chiến trường… những trận
đánh… những chuyến đi dọc biên. Thấy cuộc đời lính sao quá gian nan
không thấy gì là hi vọng dù là nhỏ nhoi đơn sơ. Ngày mai, ngày kia hay
tuần sau có thể ngã xuống giữa chiến trường khắc nghiệt và tàn khốc này. Nhắm mắt ra đi khi còn cha mẹ đã già, hai em gái chưa đến tuổi lao
động… đang kiếm sống ở một nơi xa xôi.
Cũng có thể… sẽ để lại một
phần thân thể ở một nơi nào đó, dọc theo dãy Dangrek từ giáp Congpong
Thom vòng qua đến giáp Seamreap. Cuộc sống sau này khi thân thể không
còn nguyên vẹn…
Người con gái kia… tuổi xuân qua đi từng ngày… chờ đợi trong niềm vô vọng… ngày đi thì có ngày về thì...
Liên tiếp những tiếng nổ, những trận địch tập kích. Những anh em không còn
nữa. Giờ phút căng thẳng, một mất một còn với những bóng ma áo đen kia.
Thôi tự nhủ lòng mình… không chùn bước nao núng. Những ánh mắt cậy trông của anh em trong giờ phút nguy hiểm nhìn mình. Chỉ cần một chút nao
lòng, mất tỉnh táo... máu sẽ đổ một cách vô ích.
Ngần ấy con người… ngần ấy gia đình… ngần ấy nỗi đau... đâu phải chỉ mình ta.
Đâu chỉ một thuyền ta ngược, thuyền ta xuôi giữa đại dương bao la. Bão gió sẽ qua đi, và sau cơn giông bão thì trời lại sáng.
CUỘC CHIẾN THẦM LẶNG
Sau
khi được bổ sung tân binh, đội hình d2 tương đối ổn định. Các vị trí, các bộ phận
đều đủ lực lượng. Bị ta đánh cho mấy trận làm địch chùn lại. Mức độ tập kích có
giảm, nhưng chúng tăng cường gài mìn, bám sát phục kích các nhóm tuần tra của
ta. Có những lúc, chúng theo ta cả ngày nhưng không tấn công, chờ trên đường trở
về chốt, anh em có tư tưởng chủ quan mới tổ chức đánh. Bước đầu cũng làm cho ta
thương vong.
Trung
đoàn 95 tăng cường một lực lượng trinh sát, c10 d3 thay thế cho nhiệm vụ của c9
phối thuộc cho d2. Sau thời gian tác chiến quân số c9 có hao hụt, tình hình sức
khỏe giảm sút. Có ngày quân số lên cơn sốt đến mười người.
Tình
hình có phần bớt căng thẳng. Ta cũng thay đổi cách đánh. D trưởng d2 tung lực
lượng ra khỏi chốt, tổ chức tuần tra tấn công địch. Phần chốt giữ bước đầu giao
cho anh em c10 d3. Rút kinh nghiệm chiến trường, là không nên để anh em đóng chốt
lâu, tạo ra những tâm lí co cụm, rất khó cho cánh đánh chống du kích mà địch
đang áp dụng (Thực tế đây là ý định của d2 tung lực lượng ra biên, kiên quyết
chận đánh lực lượng của chúng, trong trường hợp cần thiết sẵn sàng phá rào cho
quân vượt biên giới). Lực lượng chủ lực ra biên là c5 cùng với lực lượng trinh
sát e, f. Tất cả các c còn lại của d2 đều phải có lực lượng trấn giữ bên ngoài,
nhất là lực lượng ở cao điểm 428.
Chuẩn
bị và củng cố đội hình xong. Đội hình hành quân về hướng biên giới. Lực lượng
ta và địch cùng tác chiến trong một địa bàn không rộng. Đường mòn cắt dọc cắt
ngang còn hơn bàn cờ, không biết đường nào ta đi, đường nào địch đi. Địch cũng
có vài lần bị vướng mìn của ta do chúng đi trên đường mòn.
Đêm
đầu tiên ra khỏi đơn vị, cùng d trưởng d2 mắc chung võng trên một thân cây. Th