XtGem Forum catalog
Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212211

Bình chọn: 8.00/10/1221 lượt.

ại và nhìn thẳng vào mắt Khương Duy, ánh
mắt hằn lên sự giận dữ và một giọng nói lạnh băng đến rợn người.

- Khương Duy! Cái tát của Viết Quân buổi tối ngày hôm đó… em chưa bao giờ quên.



Trước mắt Khương Duy lúc này như chợt hiện về hình ảnh buổi sinh nhật nhớ đời của cậu, hình ảnh cậu ném cái bánh sinh nhật xuống đất, hình
ảnh Linh Như làm rơi 3 chiếc li… và rõ nét nhất… là hình ảnh bàn tay
Linh Như nhuộm một màu đỏ của máu… từng giọt men theo đầu ngón tay nhỏ
xuống đất…

- Linh Như…

- Em không bao giờ có thể chấp nhận một người như thế! Anh hiểu chứ?

Khương Duy khó khăn lên tiếng.

- Linh Như… Nhưng em cũng nên nghĩ cho Viết Quân… Tất cả là do Hoài
Trang sắp đặt. Viết Quân vốn dĩ suy nghĩ rất đơn giản… Nó không thể…

Linh Như chợt bật cười chua chát.

- Anh có biết… khi đó… trong đầu em nghĩ gì không? Anh ấy có thể tát em… có thể làm em ngã… Nhưng… Em sợ máu. Anh biết! Và anh ấy cũng biết!
Nhưng khi đó, anh ấy không hề để tâm, chỉ biết cáu giận và phẫn nộ. Em
đã nhớ đến Brian. Dù em có làm tổn thương Brian đến đâu, cũng chưa 1 lần anh ấy bỏ mặc em, dù chỉ là một vết trầy nhỏ chưa đến nỗi rớm máu…

- Linh Như à! Nhưng Viết Quân… em cũng phải hiểu nó rất đơn giản và thiếu suy nghĩ chứ?

- Vậy sao anh không thể hiểu là em không cần một người thiếu suy nghĩ? – Linh Như gắt lên.

- Nhưng nó cũng đã kịp nhận thức được hành động của mình và làm mọi việc để chuộc lỗi với em rồi! Nó không thể 1 lúc thay đổi bản thân để hợp
với em được! – Khương Duy cũng tức giận mà quát lên.

- Em không cần anh ấy phải hợp với em. Nếu đã phải cố gồng mình lên để thay đổi như ý anh nói thì em càng không cần.

- Em… thực sự… không có… dù chỉ 1 chút tình cảm với Viết Quân sao? Sau bao nhiêu chuyện nó đã làm cho em… cũng không có sao?

- Nếu anh muốn đi tham quan Berlin thì em sẵn sàng đưa anh đi, còn nếu
anh muốn nói đến chuyện này với em thì em không có thời gian dành cho
anh đâu.

Khương Duy hiểu rằng, cậu có nói gì thì Linh Như cũng sẽ không nghe. Nếu cậu có thể nói được, thì Khánh Nam đã có thể làm Linh Như hồi tâm
chuyển ý từ lâu rồi. Cậu đành thở dài.

- Thôi được. Đi tham quan Berlin. Dù sao anh đến Đức cũng không phải để nói chuyện này với em.

- Cảm ơn anh! Khương Duy! Nhưng trước khi đi, em cần thay cái bộ dạng kì quái này ra đã. Mặc thế này vừa giống đồ dở hơi, lại vừa gây sự chú ý.

Khương Duy lên xe cùng Linh Như về nhà ngài Richard.

- Vết thương của em thế nào rồi?

- Cũng không đáng ngại nhiều lắm. Nghỉ ngơi là xong. Bác sĩ bảo thế.

- Bao giờ em về Việt Nam?

- Ừm… đáng nhẽ là tuần sau. Nhưng chắc cuối tuần em về. Chiều mai em qua Milan để tối kịp đưa ông đi xem

hòa tấu, sau đó còn vướng vài việc lặt vặt và giúp ba vài chuyện nữa. Bao giờ anh về?

- Chắc là trước em 2 ngày.

Đợi Linh Như thay đồ xong, 2 đứa bắt đầu chuyến du lịch quanh Berlin,
tham quan viện bảo tàng, cổng Brandenburg, lâu đài Charlottenburg, quảng trường Alexande, nhà thờ Đức Bà, khu phố cổ Prenzlauer Berg, vườn thú
lớn, công viên Treptow… Cuộc nói chuyện căng thẳng khi nãy dịu đi phần
nào…

Vậy là lại thêm một người nữa biết chuyện này… Có lẽ… cũng sắp đến lúc… phải sống lại cái tên Ginny Wilson thôi…

Mà… Khương Duy đang bước theo Linh Như chợt dừng lại đột ngột và ngớ
người khi nhận ra mình đang làm một hành động hết sức có lỗi với Viết
Quân: Đi chơi với Linh Như, đã vậy còn là đi chơi riêng 2 người nữa. A a a a a….! Minh Phương! Phương hiểu mà, đúng không?

Lê lết trên những đường phố của Berlin về buổi đêm, cả 2 đều thấm
mệt, thế nhưng nhất quyết vẫn đi bộ về nhà ngài Richard. Mà đi bộ như
thế thì lâu về nhà lắm. Vì cứ đi qua nhà hàng nào ngon ngon hay những
quán đồ ăn nhanh có món ngon là Linh Như lại kéo Khương Duy vào. Bụng
cậu chắc còn căng hơn cả cái trống rồi cũng nên. Nhưng dù đã tiếp thêm
nhiều năng lượng như thế nhưng việc lang thang từ chiều tới giờ cũng đủ
chết rồi.

- Ngồi tạm đây nghỉ đi. Em mỏi chân quá!

- Muốn đi xe về không?

- Đi xe thì không thấy hết được vẻ đẹp của Berlin đâu. Nhưng dù sao thì… em vẫn thích Milan hơn… Anh phải về sớm quá. Nếu không thì chiều mai em sẽ đưa anh sang Milan chơi.

- Ông nội không cho anh rời ông nửa bước đâu.

- Không thể xin ở lại thêm được sao? Sẽ đi cùng em về Việt Nam chẳng hạn. Chứ ngày kia đã về thì sớm quá.

- Viết Quân đang như thế… thực ra anh cũng không yên tâm… nhưng không
hiểu sao… tự nhiên lại đồng ý sang đây thế này. – Khương Duy thở dài.

Berlin về đêm vẫn náo nhiệt như nhịp sống vốn có. Loáng thoáng những
bóng người vội vã vụt qua đường và nhanh chóng mất hút trong những chiếc xe đắt tiền bóng loáng. Linh Như khẽ liếc sang Khương Duy.

- Anh… cảm thấy có lỗi phải không? Áy náy? Day dứt? Vì Viết Quân và em bị thương?

Khương Duy trốn tránh ánh nhìn của người đối diện nhưng cũng th