Snack's 1967
Khi Những Kẻ Ngốc Yêu

Khi Những Kẻ Ngốc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325302

Bình chọn: 10.00/10/530 lượt.

tội…chờ ngày báo thù cho chồng và con gái ta…

Nó nhìn người phụ nữ với gương mặt sương sương đầy vẻ khắc khoải… nhưng thời gian ko thể nào che lấp đc cái nét đẹp thanh tao đầy uy nghị… Đôi mắt chất chứa đau khổ đen nhánh bày hết bao nỗi cam chịu… Khóe mắt nó chợt cay và nước mắt chợt rơi vô thức… nó thấy đau…đau cho bà…

_Đền tội đi – Bà hét lên

Người của đội đặc nhiệm tiến lên vây lấy cha con nhà ả Mary …

_Ko…ko…kooooooo!!! Buông ra…buông tao ra…buông ra…hôm nay là lễ cưới của tao…buông ra…aaaaaaaaaaaa…. Ba… ba… cứu con…Baaaa – Ả Mary rống lên điên cuồng vùng vẫy man dại như con thú hoang…Ả điên…điên thật rồi

Mọi người nhìn ả khinh miệt…

_Buông tao ra…tao giết…tao sẽ giết hết tụi bây… tao sẽ giết hết… – Ả gầm rú…

Bộ dạng vùng vẫy khiến cho … tóc tai tung tóe, bộ váy cưới xộc xệch… ả trông như mới trốn viện… Lướt mắt cuồng dại…ả nhìn nó lăm lăm đầy căm thù… tay siết chặt cố giằng ra khỏi 2 lính đặc nhiệm… ả nghiến răng nghiến lợi…đôi mắt đỏ ngâu như 1 ác quỷ…

_Mày…tại mày…tất cả là tại mày – Ả hét về phía nó man rợ

…Bỗng… Ả vùng mạnh thoát đc khỏi tay lính đặc nhiệm, rút khẩu súng ở thắt lưng của anh lính … nỗi thù hận dồn lại… tích tắc mọi thứ như ngưng động…lắng đến mức như 1 đoạn phim chiếu chậm…chậm đến từng chi tiết…

_Rainnnnnnnnnnnnnnnn – Gen hét lên kinh hãi…trái tim phút chốc ngừng lại…

…Đoàng…

Một tiếng súng nổ vang rền vọng vào 4 vách tường nhà thờ ngạt thở… …Đoàng… Một tiếng súng nổ vang rền vọng vào 4 vách tường nhà thờ ngạt thở…

Tiếp sau tiếng súng đó…lại 1 tiếng nữa lớn hơn…đồng loạt nổ ra như 1 quả boom…Mùi thuốc súng nồng nặc bốc lên từ đầu súng nóng bỏng… hòa với tiếng động long trời là những tiếng thét kinh thiêng…Khách khứa kẻ mặt tái nhợt, tay ôm đầu nấp sát gầm ghế…người run rẫy ko ngừng hét gào sợ hãi…

Nó run lên…đôi mắt căng tròn nhìn thân ảnh đang đổ xuống… máu bị đạn ghim rỉ ra như 1 vòi nước hư van… trên nền áo màu trắng… máu loang lỗ ra nổi bật như những đốm hoa lửa…

Mary gục xuống như cây đỗ… ả đã ko ngờ rằng… khi ả vừa rút súng ra tay vừa chạm cò đã bị các đặc nhiệm khác chĩa súng thẳng vào người…

Máu loang ra…chẳng mấy chốc chiếc váy cưới màu trắng từ những đốm hoa đã bị nhuộm thành thảm lửa màu đỏ rực….

_KO…con ơi – Lão đại như cuồng lên nhìn đứa con gái ngu dại ngã xuống

Lão vùng vẫy thoát ra khỏi 2 người lính đặc nhiệm chạy lao đến bên thân thể đang hấp hối trên bục cao thánh đường…

_Con… con ơi – lăn lộn gian hồ và thương trường bao nhiêu năm chưa hề lấy đi của hắn 1 nỗi đau, 1 nỗi sợ hãi…và 1 giọt nước mắt nào… Nay trên khóe mắt hằn vết già nua chảy dài 1 dòng lệ nóng rát

_Ba…ba ơi…đau…con đau…đau quá… Ba…ba…cứu…cứu con… con đau – Ả thở hổn hển… mắt trợn lên điên dại báu lấy cánh tay lão gào lên bằng những sức lực cuối cùng

_Con ơi…sao con dại thế… Trời ơi!!! Đứa con ngốc ngếch của ta… Ta sai…ta sai rồi…ta sai khi để con trở thành thế này – Lão ôm lấy ả khóc nức nở

_Ko!!! Con ko thể chết…con ko muốn…cứu con..cứu…con… – Ả gào…tiếp tục gào lên thảm thiết đến khi chút sức lực còm cỏi cuối cùng trút xuống… cánh tay đang báu víu buông rơi…

_Koooooooooooooo!!!!!!!!!!!!!!!!!! Maryyyyyyyyyyyyyy – Lão thét lên đau đớn

Một tiếng chuông nhà thờ bỗng vang lên… có lẽ ko phải hồi chuông chúc phúc ngày cưới… mà nó là hồi chuông báo tử…

Lão đau khổ ôm lấy thân xác con gái mình… làm cha như lão thật sự đã thất bại… Cả đời lão nhấn chìm trong vũng bùn nhơ… chà đạp lên sinh mạng người khác đi lên… và bây giờ… lão phải trả giá…

Còn ả? Cuộc sống nhung lụa ko đủ để khỏa lấp trái tim trống trải… ả đạp lên vết nhơ của cha ả mà đi… Có thật ả sai?… ả cũng vốn chỉ là 1 thiếu nữ bình thường khát khao 1 tình yêu như bao người khác, như vậy đâu có gì sai… Nhưng cái sai duy nhất của ả chính là…ko có điểm dừng …

Mạng đền mạng…Ở nơi cao nhất của thánh đường… dòng máu đỏ thẫm chảy dài xuống từng cung bậc thang… Chúa trên cao nhìn xuống đã cho những kẻ tội trần 1 sự công bằng… nhưng liệu người có đủ lòng bao dung để tha thứ cho linh hồn tội lỗi kia?….



Nó vùi mặt vào ngực Gen khóc nức nở, người run lên từng cơn… cảnh tượng trước mắt dường như xảy ra quá nhanh… nhanh đến nỗi nó chỉ có thể nhớ 1 màu khung đỏ vụt lên rồi biến mất… Gen ôm lấy nó trong vòng tay… viễn cảnh đến rồi đi mang cho anh 1 nỗi cảm xúc ko tên khó tả… có thể gọi là chút thương xót…



Nhìn thân thể Mary được khiêng ra khỏi nhà thờ… mỗi người ai cũng mang trong người 1 cảm xúc khác nhau… nhưng ko ai biết rằng chính họ đang có chung 1 dòng thương cảm, vị tha…cho … kẻ ngốc kia



_Gen!!! lâu quá ko gặp cháu – Mẹ Yumi bước đến gần bên Gen

_Cháu chào cô – Gen mỉm cười gượng nhợt nhạt lễ phép gật đầu chào

Bà nhìn Gen hiền từ như 1 người mẹ… rồi dời tầm mắt xuống quan sát thân hình nhỏ nhắn vẫn còn sợ hãi đang rúc mình trong lòng Gen…