
À mà chàng đã chuẩn bị gì để tặng cho Trương Phi và Triệu Tấn chưa?
Hắn không ngờ nàng lại lo mọi chuyện chu toàn như vậy. Quả thực hắn chưa hề nghĩ sẽ tặng cho bọn họ cái gì trong ngày hôn lễ.
- Cái này.....Ta nghĩ họ không cần gì đâu. Võ tướng của ta chắc chắn sẽ không coi trọng vật chất.
Nàng nghe xong muốn đấm cho hắn một cái thật mạnh vào ngực. Người gì đâu mà
khô khan, dù gì cũng đã từng vào sinh ra tử với nhau mà.
- Chàng đó, làm sao chàng biết bọn họ không cần chứ. Vậy nếu chàng cưới ta thì chàng có của hồi môn cho ta không?
- Nàng đã gả cho ta thì tất cả những thứ thuộc về ta đều là của nàng rồi còn gì. Đâu cần phải có của hồi môn chứ.
Nàng chỉ biết lắc đầu cho cái suy nghĩ rất chi là "Thanh niên nghiêm túc của hắn". Hắn đâu có biết nữ nhi nào chẳng muốn có một vật do người mình
yêu tặng để làm kỷ vật chứ, tính ra đến giờ hắn cũng chưa có tặng nàng
cái gì hết. Nàng thấy trong phim người ta hay có tín vật tình yêu lắm,
vậy chứng vật tình yêu của nàng và hắn là cái gì chứ?
Nhận thấy nha đầu là nàng đang có ý giận dỗi hắn lại thấy có chút vui mừng.
- Nương tử, đừng giận ta mà.
Hắn cố ý phát ra thanh âm trầm ấm mà nhỏ nhẹ, giống như đang muốn làm nũng. Nhưng một con người có thù ắt phải trả như nàng lý nào lại buông tha dễ dàng như vậy.
- Vậy thì...........ừm, ta muốn chàng không dùng tiền của hoàng đế mà mua cho ta cây trâm kia, được không.
Lần đầu tiên có người nói một câu như vậy, hắn là hoàng đế mà lại không
được dùng tiền của hoàng đế, thử hỏi thế gian này có gì không phải của
hoàng đế chứ.
- Nghĩa là bây giờ chàng giống như dân chúng bình thường, phải tự lao động kiếm tiền.
- Được rồi, nương tử, nàng cứ ngồi đây uống trà, khoảng một canh giờ nữa ta sẽ mua cây trâm đó tặng nàng.
Nói rồi hắn đến trước gian hàng bán đồ trang sức, cầm cây trâm nàng vừa chỉ lên xem một cách tỉ mỉ.
- Ông chủ, trâm này bao nhiêu tiền?
Ông chủ trưng ra bộ mặt niềm nở trả lời.
- Khách quan quả có mắt tinh tường, đây là cây trâm chất lượng tốt nhất ở đây, giá 5 lượng bạc.
Sau khi nghe xong giá hắn đặt lại cây trâm vào chỗ cũ rồi rời đi khiến ông chủ bán hàng hậm hực trong lòng "không mua mà bày đặt hỏi".
Chẳng qua là hắn đã nhìn thấy phía bên kia đường có một tiệm bán tranh chữ, nếu như có thể hắn sẽ vẽ tranh để kiếm tiền.
Hắn thân hình nho nhã như một thư sinh, một thân mặc y phục màu trắng, trên tay phất cây quạt tứ quý toát ra khí chất vương giả.
- Khách quan, người muốn mua tranh sao?
Hắn nhìn qua một lượt các bức tranh ở đây, kỳ thực không phải loại hiếm có
gì, tài năng người vẽ cũng chỉ ở loại tạm chấp nhận được.
- Ta không mua tranh mà ta muốn bán tranh.
Ông chủ tiệm nhăn mày đánh giá một lượt hắn từ trên xuống dưới. Người này
không phải có vấn đề gì chứ, bảng hiệu bên ngoài đề rõ là tiệm bán tranh chứ không có mua tranh, mà đến bán tranh nhưng trên người lại không
mang theo bức họa nào.
- Ông chủ, ông có thể cho ta mượn dụng cụ
vẽ tranh, nếu sau khi bức tranh hoàn thành ông thích thì có thể mua lại, còn nếu không thì tôi sẽ bồi thường lại tiền dụng cụ cho ông.
Ông chủ tiệm không do dự mà gật đầu lia lịa, đây là mối làm ăn có lời chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.
Quả thực sau một canh giờ, một bức họa phong thủy hữu tình hiện ra trước
mắt, ông chủ tiệm vẫn còn chưa thể tin được mọi chuyện đang xảy ra là sự thật. Nhưng liệu vị công tử này có bán giá cao không?
- Khách quan, bức họa này quả thật rất đẹp, không biết người định bán với giá bao nhiêu?
- Năm lạng bạc.
Ông chủ tiệm vẫn chưa kịp hoàn hồn, năm lượng bạc là thật sao, chỉ sợ bức
tranh này sau khi rao bán giá không dưới ngàn lạng bạc, vậy mà vị khách
quan này bán với giá 5 lạng bạc. Hôm nay thần may mắn gõ cửa thật rồi.
Ông ta nhanh chóng đặt vào tay hắn 5 lạng bạc kèm lời cảm ơn rối rít. Mục
đích hắn đã đạt được thì không có lý do gì lưu lại, nhưng khi hắn chưa
kịp rời khỏi thì có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bước vào cửa
tiệm là một nữ nhân mặc áo xanh, khuôn mặt sắc sảo, ăn mặc sang trọng.
Nữ nhân vừa xuất hiện đã dồn sự chú ý trên người hắn, sau đó ánh mắt di
chuyển sang bức họa mới được họa kia.
- Ông chủ, kia là bức họa mới ở cửa hàng của ông sao, bao nhiêu tiền?
Ông chủ nhận ra được người vừa bước vào, đó là đại tiểu thư của tri huyện
đại nhân– Lâm An Nhi, lòng thầm mừng cảm ơn thần may mắn đã phù hộ.
- Ai da, Lâm đại tiểu thư có ánh mắt thật tinh tường, đây là bức họa vừa
được vị công tử này họa cách đây ít phút. Giá một ngàn lượng bạc không
hơn không kém.
Ông chủ này thật biết cách làm ăn, nhưng nếu biết
bức tranh này là do đương kim hoàng thượng vẽ thì chắc chắn sẽ cắn lưỡi
tự sát, hận không bán với giá cao gấp trăm lần.
- Là do công tử đây họa sao, vậy ông chủ chuyển bức họa này đến Lâm gia hộ ta.
Lúc này Lâm An Nhi đ