
gười của phòng G6 chúng ta trong nay mai thôi.
KyO và Shin là hai anh em ruột, cháu trai của tập đoàn đa quốc gia Uy Vũ. Xuất thân là người Hồng Kông nhưng hai anh em KyO lớn lên ở Anh từ nhỏ cùng mẹ và bà ngoại. Hai người cũng không muốn đi theo con đường của ông nội và cha mình, đó là thừa kế và xây dựng tập đoàn Uy Vũ lớn mạnh hơn nữa. Cả hai, cùng với Quân Anh đều tham gia chương trình đào tạo đặc biệt của Interpol tại học viện Washington và trở thành những đặc vụ trê nhất và cũng đáng sợ nhất của Interpol.
Mang trong mình cả dòng máu châu Á và châu Âu nên hai anh em KyO và Shin đều có những vẻ đẹp rất đặc biệt. KyO đẹp và hào hoa như những anh chàng tài tử điện ảnh nổi tiếng trên thế giới, có thể làm mê mẩn bất kì cô gái nào. Shin thì ngược lại, rất bụi và đầy phóng túng, là phong cách mà Quân Anh rất thích, điều đó cũng dễ dàng giải thích tại sao Quân Anh và Shin thường thân thiết và gần gũi với nhau, vừa như chị em, lại vừa như hai người bạn. Ở Interpol, không ai là không biết đến phòng điều tra G6, nơi tụ họp của 10 nhân viên trẻ xuất chúng nhất hành tinh. Và nói đến phòng G6, người đầu tiên mà người ta nhắc đến chính là Hoa Hồng Phương Bắc. Cô gái đến từ châu Á ấy làm họ vừa ngạc nhiên, vừa bái phục bởi sự nhanh nhẹn, thông minh, tính phiêu lưu và táo bạo của cô. Các tập đoàn tội phạm trứ danh đều liệt N.R cũng như toàn phòng G6 vào một trong những kẻ thù nguy hiểm nhất mọi thời đại. Chúng không sao lần ra được tung tích của bất kì ai trong số những con người đó vì từ khi mang trên mình trọng trách của một đặc vụ Interpol, họ là những người nắm giữ vận mạng của chính mình. Chỉ với một cái lắc cổ tay nhẹ nhàng như tối nay KyO đã làm, kẻ thù không ai sẽ được báo trước về cái chết của mình cả. Thế nên người ta luôn truyền nhau một câu nói: “Tiếng súng của G6 chính là tiếng mở sampain ăn mừng”.
Không muốn hỏi nhiều về lý do tại sao KyO biết mình ở Lotus vì Quân Anh hiểu, một khi những đặc vụ G6 muốn thì không một cái gì có thể giấu họ được. Trong lúc anh và quản gia Lý mải trò chuyện, cô chợt nhớ lại những hình ảnh về Mạnh Hải, Thiên Trọng và Duy Hiếu. Và cô đã biết nên bắt đầu từ đâu trên con đường đi tìm lại người anh trai đã thất lạc cùng với hai đứa trẻ xấu số nữa vào cái đêm định mệnh đó.
Cô đã thấy chúng. Những hình xăm…
9. Tiếp cận
- Ba anh chàng đó có vẻ thích em đấy.- KyO cười lớn khi nghe cô kể lại chuyện. Hai người đang ngồi ở quầy cafe ở sân bay.
Đơn giản là họ thấy em thú vị thôi. Vì họ đã quá nhàm chán với những cô nàng quanh chân họ rồi. Còn thích thì chưa chắc.
- Xong vụ này anh sẽ quay về đây, đợi em nhận anh trai xong sẽ bắt cóc em về Hồng Kông.
- Anh cứ về đó trước cũng được. Xong việc của em, em với chú Lý sẽ qua liền.
- Không được. Chẳng phải em nói ở đây còn có người đã hứa hôn với em từ nhỏ sao. Hắn mà bắt mất em thì chết anh.
- Ha ha… Đó là lời hứa của đấng sinh thành, em đâu có để tâm. Nếu anh thích ở Việt Nam thì qua đây với em cũng được. Nhưng em nghĩ là em sẽ xong nhanh thôi.
- Sao bảo người đàn ông kia không chịu gặp em? Ông ấy tránh mặt em mà.
- Em không biết tại sao ông ấy làm thế. Cũng có thể là do tác động từ cái chết của em trai quản gia Lý. Ông ấy sợ.- Cô nhún vai.
- Sợ gì?
- Họ không những giấu con trai của Phạm gia và Hà gia đi mà con mang cả con trai của Đinh gia đi. Mà Đinh Trọng Hiếu lại là cháu ngoại của người đã ra lệnh giết cả nhà em và cả nhà họ Hà, anh nghĩ họ sẽ không lùng sục tìm cháu của mình sao?
- Em có ý định tìm hắn không?
- Ai?
- Người đã giết cha mẹ em?
- Người làm chuyện đó đã chết rồi. Đinh Trọng Nghĩa. Nghe bác Lý nói vợ chồng ông ta cũng đã chết.
- Vậy còn người ra lệnh giết cha mẹ em nữa, hắn mới là cội nguồn của bi kịch.
- Em cũng đang nghĩ chuyện đó. Em đang băn khoăn không biết nếu anh trai em và Hà Gia Huy biết thì họ sẽ nghĩ gì. Nếu em không là một đặc vụ Interpol, có thể em đã làm những chuyện liều lĩnh. Nhưng khi nắm trong tay cán cân công lý rồi, em nhận ra rằng cái gì rồi cũng có giá của nó. Ông ấy sẽ bị trừng phạt vì những tội ác của mình.
- Thế em có đi nhận lại những người thân của mình không?
- Cha em là trẻ mồ côi. Chỉ có gia đình bên ngoại- Quân Anh cười khẩy một cái- Nhưng chẳng quan trọng. Em và anh trai em vốn không tồn tại với họ mà, nhưng sẽ có lúc phải đến hỏi thăm họ. Họ giàu có lắm, nên không cẩn thận sẽ bị hiểu lầm là đến đó xin xỏ, nương nhờ. Đợi em tìm ra anh trai em đã.
- Em nói em đã có cách để tìm ra thân thế của họ phải không ?
- Đúng. Nhưng em cần tìm người năm xưa đã đưa họ đến trại trẻ mồ côi đã. Việc này quản gia Lý chắc lo được.
Ông ấy theo em cả chục năm nay rồi còn gì. Anh nghĩ ông ấy còn giỏi hơn cả trợ lý Magarret của em đấy.
Có tiếng thông báo từ sân bay. Quân Anh nhìn đồng hồ rồi giục :
- Thôi anh lên máy bay đi. Qua Thượng Hải rồi nhớ gọi